- Chẳng phải ông đã đồng ý bán lại cái ngôi biệt thự đó cho tôi sao?Sao bây giờ ông lại đổi ý không muốn bán cho tôi nữa? - Giọng ông Kỳ cóvẻ tức giận khi nói chuyện điện thoại với chủ nhân của ngôi biệt thự sát bờ biển.
Ban đầu ông Kỳ và ông ta đã thỏa thuận với nhau xong cả rồi nhưng đến khi sắp kí hợp đồng thì không hiểu sao ông ta lại đổi ý.
- Anh thông cảm, vì có người đã tìm đến tôi và chủ động kêu tôi bán lạicho người đó với giá cao hơn giá của anh. - Người đàn ông ở đầu dây bênkia chậm rãi nói.
Ông Kỳ nhíu mày, sắc mặt trắng bệch. Mới nghesơ qua thì ông đã biết tổng người mà ông ta muốn nói là ai. Nếu khôngphải Nhật Minh thì còn ai vào đây?
- Cậu ta trả cho anh bao nhiêu? - Ông Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng ông lại đang cực kì sợ hãi.
- Hai trăm năm chục tỷ!
Hai trăm năm chục tỷ?
Ông Kỳ buông điện thoại xuống, mồ hôi vã ra như tắm. Nếu là trước kia, khiNhật Minh không nhúng tay vào công việc của ông ta thì hai trăm năm chục tỷ với ông ta chỉ là một con số nhỏ không đáng quan tâm. Nhưng nay, đây đã là lần thứ năm Nhật Minh làm kẻ tay ngang, luôn tranh giành, hơnthua với ông ta trong mọi việc khiến cho công ty ông ta càng lúc càng đi xuống. Số tiền càng lúc càng vơi đi mà không có thu nhập lại khi khôngcó một dự án hay kế hoạch nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-dang-roi/2159160/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.