Lâm Ánh Yên vì họ mà có động lực gõ cửa, không muốn vì mình mà liên lụy hết những người thân bên cạnh mình.
Cốc! Cốc! Cốc!
Lâm Ánh Yên vừa gõ vào cửa ba tiếng, cửa đã tự động mở ra. Cô vừa sợ vừa lo lắng, vẻ chần chừ của cô lại càng khiến người bên trong khó chịu.
Lâm Ánh Yên lấy hơi mạnh, thở ra một cái rồi từ từ đi vào trong. Dương Triết Phàm đang ngồi đưa lưng về phía cô, giọng nói như muốn lấy mạng người khác của hắn, làm cô lùi về sau vài bước.
_ Ai mở cửa cho cô ra?
_ Là...là quản gia. Nhưng chú đừng làm gì bà ấy, bà ấy chỉ muốn... muốn gọi tôi ăn tối.
_ Vậy bà ấy xứng đáng bị đuổi.
_ Chú Dương... tôi phải làm gì, chú mới tha cho những người bên cạnh tôi đây?
Dương Triết Phàm vừa nghe xong, đã xoay ghế, đối diện với Lâm Ánh Yên. Đôi mắt bồ câu của cô, cứ long lanh nhìn về phía hắn, càng khiến hắn phải khó chịu.
Dương Triết Phàm chống hai tay dưới cằm, quan sát Lâm Ánh Yên một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng, đưa ra yêu cầu:
_ Tôi không đụng đến họ, chỉ là cô làm liên lụy đến họ. Chỉ cần cô an phận làm thiếu phu nhân tạm thời của tôi, thì nhất định cô sẽ sống một cuộc sống sung sướng. Còn nếu không, tôi không những giam cầm cô, còn khiến cô phải đau khổ đến tột cùng.
_ Tại sao phải là tôi? Tôi nợ gì chú sao? Sao chú cứ phải gây khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-chieu-sang-cuoc-doi-anh/2986592/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.