Sáng hôm sau, Lâm Ánh Yên từ từ tỉnh giấc, xuất hiện trước mắt cô là cơ ngực rắn của Dương Triết Phàm. Cô hốt hoảng đẩy hắn ra, ngồi nhích ra xa, đưa vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
Cô sờ soạng khắp người, thấy bản thân không bị làm sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Triết Phàm nhìn từng hành động của cô, nhất thời lại bật cười, lên tiếng trêu chọc:
_ Em sợ tôi ăn thịt em sao?
_ Sao...sao chú lại bế tôi lên đây?
_ Không thích sao? Vậy được, ngày mai em không cần phải ngủ trên giường, cũng không được ngủ trên sofa.
Lâm Ánh Yên nhíu mày, vừa định lên tiếng cãi lại, nhưng lại nhớ đến chuyện tối qua, bị hắn bóp cổ đến nghẹt thở. Cô hạ giọng, nhỏ nhẹ hỏi:
_ Vậy tôi phải ngủ ở đâu?
_ Trên sàn nhà.
_ Như thế sao ngủ được? Chú nói tôi ngoan ngoãn, là có thể sống sung sướng. Vậy tôi ngoan ngoãn rồi, chú đừng hành tôi như vậy chứ!
Câu nói thành công khiến cho Dương Triết Phàm cảm thấy hơi kinh ngạc. Hắn đưa tay nắm lấy chân cô, định kéo lại gần mình, liền bị cô nhanh hơn rút chân lại. Gương mặt đề phòng, càng khiến hắn muốn trêu chọc.
Dương Triết Phàm nhích lại gần Lâm Ánh Yên, đưa ánh mắt dò xét nhìn vào cơ thể của cô. Nhướn nhẹ một bên mày, giọng yêu nghiệt nói:
_ Lâm Ánh Yên, em càng đề phòng, tôi càng muốn làm cái thứ mà em đang nghĩ.
_ Tôi... tôi không có nghĩ gì hết, chú đừng lại gần đây!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-chieu-sang-cuoc-doi-anh/2986590/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.