Bạch Uyển Diệp hẹn Hàn Tử Châu ra nói chuyện, muốn tặng cho cô ta một món quà bất ngờ.
Bạch Uyển Diệp chọn nơi hơi vắng vẻ, bất ngờ này cô ta đã muốn sớm đưa cho Hàn Tử Châu, càng để lâu càng dễ bị lộ chuyện.
Hàn Tử Châu dành ít thời gian rảnh đến gặp Bạch Uyển Diệp. Cô ta đi vào quán nước, ngó mắt nhìn xung quanh, thấy được mục tiêu rồi thả nhẹ bước chân đi đến!
Bạch Uyển Diệp vừa thấy Hàn Tử Châu, đã vui vẻ kéo cô ta vào ghế ngồi, mỉm cười nói:
_ Chị dâu, sao đến trễ vậy? Do việc học sao? Mau ngồi đi!
_ Uyển Diệp, tìm tôi có chuyện gì sao?
_ À, em muốn khoe bạn trai thôi! Muốn hỏi xem bọn em có hợp nhau không thôi mà!
_ Sao có thể, chị tốt như vậy sao có thể nói không?
_ Nhưng tôi không biết nên cho cô ý kiến thế nào!
_ Không sao, chị xem qua trước rồi chúng ta nói sau.
Bạch Uyển Diệp đưa cho Hàn Tử Châu một sấp hình, từ từ quan sát biểu cảm thay đổi của cô ta, sau đó nói:
_ Chị dâu, xem đi, đây là bạn trai của em đấy!
_ Cần gì phải rườm rà như vậy? Cô xinh đẹp như vậy, đi cạnh ai mà không hợp chứ?
_ Chị xem trước đi đã!
Hàn Tử Châu gật đầu, cầm sấp hình lên xem, hình ảnh bên trong khiến cô ta hoá đá! Chẳng hiểu sao lại có chút suy nghĩ, đây không phải là Diệp Thượng Phong.
Nhưng hình ảnh sắc nét như vậy, rõ ràng đến từng chi tiết như vậy, muốn không tin cũng không được! Hàn Tử Châu chăm chú nhìn tấm hình trên tay, rất lâu cũng không có phản ứng gì!
Bạch Uyển Diệp nhếch mép cười nham hiểm, đây là kế hoạch thứ nhất, khiến cho hai người họ hiểu lầm nhau trước, rồi sẽ nói ra tại sao lại có được những thứ này!
Bạch Uyển Diệp gõ gõ tay lên bàn, muốn gây sự chú ý với Hàn Tử Châu, giả vờ lo lắng hỏi:
_ Chị dâu, chị sao vậy? Thấy không khỏe sao? Hay là hình quá đẹp?
_ À... không, không có gì! Tôi thấy, hai người rất đẹp đôi mà! Mà hai người quen nhau khi nào vậy?
Hàn Tử Châu hơi cúi đầu, thật sự không muốn để Bạch Uyển Diệp nhìn ra vẻ mặt khác thường của mình.
Bạch Uyển Diệp càng thấy thế mạnh nghiêng về mình, càng ra vẻ không biết Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong yêu nhau, càng tỏ ra ngây thơ, nói cho Hàn Tử Châu nghe:
_ Thật ra, ba em muốn đánh tiếng sang Diệp Thượng gia, muốn gả em qua đó! Nhưng em thấy, cả hai yêu nhau mới có được hạnh phúc, nên là tìm hiểu nhau trước! Anh ấy tuy có quá khứ không tốt, nhưng bù lại rất dịu dàng và ân cần.
_ Cái ngày bọn em hẹn hò lần đầu, em thấy anh ấy vô cùng dễ gần, còn hay để ý đến cảm xúc của em. Em từng nói, sẽ tìm người đàn ông như ba và anh trai. Nhưng không ngờ, Thượng Phong lại còn vượt xa trí tưởng tượng của em. Em thấy, khi nào chị và anh hai đính hôn, bọn em cũng sẽ công khai hẹn hò.
Từng câu từng chữ như con dao đâm vào tim Hàn Tử Châu, khiến cô ta như muốn khóc đến nơi rồi! Hàn Tử Châu bất ngờ đứng bật dậy, vội vàng nói nhanh rồi đi mất:
_ Uyển Diệp, tôi chợt nhớ ra mình còn có tiết học, phải đi trước đây! Tạm biệt!
_ Hả, chị về sớm vậy sao?
Bạch Uyển Diệp nhìn theo mà mỉm cười đắc ý, nhướn mày nhìn theo bóng lưng của Hàn Tử Châu, nhếch mép cười, nói:
_ Chỉ mới là màn mở đầu mà cô đã không chịu được rồi sao? Đợi đi, những màn tiếp theo, sẽ còn đặc sắc hơn nữa!
...
Sáng hôm sau, Lâm Ánh Yên lén la lén lút đi ra ngõ phố ngồi. Ánh mắt không ngừng nhìn về hướng thành phố, có lẽ là trông chờ một điều gì đó!
Vương Gia Khiêm vừa ra ngoài mua đồ ăn sáng về, vừa gặp Lâm Ánh Yên, anh ta đã đi đến vui vẻ chào hỏi:
_ Ánh Yên, sao em dậy sớm vậy? Ngủ không được sao?
_ Vương Gia Khiêm? Sao...sao anh lại ở đây vậy?
_ Anh đi mua đồ ăn sáng về! Mua luôn cho phần của em đây!
_ À, không cần đâu! Anh đem về cho hai bác ăn đi, mau đi đi!
Vương Gia Khiêm không hiểu chuyện gì, cứ vậy mà đi mất! Lâm Ánh Yên thở phào, sợ rằng Dương Triết Phàm bất thình lình xuất hiện, sẽ hiểu lầm thì nguy to.
_ Tinh Tinh, em nhìn gì vậy?
_ Không có gì! Em vừa đuổi Vương Gia Khiêm về rồi! A...
Lâm Ánh Yên vừa nói vừa quay lại, gương mặt điển trai của Dương Triết Phàm khiến cô giật mình la lớn. Cô sợ hãi kéo tay hắn vào một góc, nhìn ngó xung quanh, cảm thấy an toàn rồi mới quay lại nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
_ Sao anh lại đến đây? Muốn bị cắt chức sao?
_ Anh làm chủ tịch, ai dám cắt chứ anh?
_ Ba mẹ em.
Dương Triết Phàm vừa rồi còn tỏ ra kiêu ngạo, bây giờ lại như đứa trẻ, giả vờ như không biết gì! Hắn ôm chầm lấy Lâm Ánh Yên, uất ức nói:
_ Tinh Tinh, em định giấu nhẹm người bạn trai này luôn sao? Không định nói cho ba mẹ em biết à?
_ Nói, nhưng anh cũng phải chờ cơ hội thích hợp chứ!
_ Vậy bây giờ không phải rất thích hợp sao? Công khai luôn đi!
Lâm Ánh Yên nhìn Dương Triết Phàm, đúng là cô đã không nói chuyện này cho ba mẹ mình biết! Nhưng bây giờ nói, không phải là quá đột ngột sao? Cô sợ Trần Ngọc sẽ không chấp nhận được!
_ Ánh Yên, em còn ở đây không?
_ Hưm,...là Vương Gia Khiêm, anh mau núp vào sau cái cây này, nhanh lên!
Lâm Ánh Yên sợ hãi đi ra, nhìn Vương Gia Khiêm cầm trên tay ly nước cam, khẽ hỏi:
_ Anh tìm em sao?
Vương Gia Khiêm quay lại, vừa nhìn thấy cô đã chạy nhanh đến, vui vẻ nói:
_ À, mẹ anh có làm nước cam, đem đến cho em uống cùng. Em mau uống đi!
_ Thật cảm ơn bác năm nhiều lắm! Anh hôm nay không đi làm sao?
_ Hôm nay không phải là không đi, mà là chưa tìm được việc làm. Hay là hôm nay em đưa anh đi dạo quanh đây đi! Ba năm anh không về, chắc có nhiều thay đổi lắm nhở?
_ À... thì...em...
Lâm Ánh Yên bối rối không biết nên làm gì, thì chợt nảy ra một ý, nhanh chóng đáp lại:
_ Gia Khiêm, chẳng phải anh có một người bạn sao? Hay là anh gọi người đó đi cùng đi, em hôm nay không khỏe cho lắm, nên là không thể đi cùng anh được!
_ Nhưng cậu ta có bạn gái, anh gọi đi cùng thật sự không hay!
_ Hả? Đã có bạn gái rồi sao? Sao xui vậy?
Lâm Ánh Yên gãi gãi đầu, sợ mình khó xử giây phút nào, thì người phía sau sẽ không nhịn được mà nhảy ra mất! Cô vò đầu bứt tóc, lại chợt nhớ ra một điều nữa, nhìn Vương Gia Khiêm với ánh mắt vô cùng long lanh, vui vẻ nói:
_ Gia Khiêm, anh còn nhớ Tiểu Y không? Cô bạn học cùng với em, thường hay đi ngang qua đây! Tuy khi đó em và anh không hề có với nhau câu nói nào! Nhưng Tiểu Y nói chuyện với anh rất nhiều đấy!
_ Tiểu Y? Cô gái xinh đẹp lại hay cáu gắt đó sao? Anh nhớ.
_ Đúng rồi, là cậu ấy đấy! Anh về nhà sửa soạn đi, em gọi cậu ấy đến đưa anh đi tham quan. Dù sao cậu ấy học lại ở đây, nên rất rành đường. Có thổ địa bên cạnh, anh không phải sợ bị lạc. Mau đi đi!
Vương Gia Khiêm bị Lâm Ánh Yên đẩy đến trước cửa nhà, rồi vui vẻ vẫy tay chào! Cô quay người chạy ra ngõ, sợ ở lại sẽ bị anh ta giữ lại, sẽ không hay cho lắm!
Vương Gia Khiêm nhìn theo mà bất lực, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
_ Ánh Yên, em đúng là...
...
Lâm Ánh Yên quay trở ra, kéo tay Dương Triết Phàm, vội vội vàng vàng nói:
_ Đi thôi, chúng ta mau về nhà, nếu để người khác bắt gặp, mọi chuyện sẽ càng thêm rối!
_ Em sợ gì chứ? Yêu anh em sợ người khác chê cười sao?
_ Anh nói gì vậy? Trước hết phải đẩy Vương Gia Khiêm đi trước! Với lại, em đưa anh về nhà em, chứ có cho anh ở khách sạn đâu? Anh phản ứng mạnh như vậy làm gì?
_ Rồi rồi, anh sai, là anh sai, mau đi thôi!
_ Ừm, người sai biết nhận lỗi là rất ngoan.
Lâm Ánh Yên bật cười, không nghĩ mình lại có thể phát biểu như vậy luôn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]