Buổi tối, cô nấu một bữa cơm, không ngờ Hàn Kỳ Đông từ cửa bước vào. Cô thuận miệng: “Về rồi à, cậu đã ăn cơm chưa?”
Hàn Kỳ Đông nghe mùi đồ ăn bay khắp nơi bụng kêu lên một tiếng, anh không đáp đi thẳng đến bàn ăn nhìn những món ăn đơn giản đã được chuẩn bị sẵn sàng.
“Ngồi đi, tôi lấy cơm cho cậu.” - Hạ Vi mỉm cười nói.
Thật ra mà nói cô biết ơn ông chủ nợ này rất nhiều. Nếu như hôm đó cậu ta không tìm cô, cuộc sống của cô thật sự bế tắc.
“Không ngờ cô còn biết nấu ăn.” - Hàn Kỳ Đông gắp một miếng thịt kho đưa vào miệng lại gật đầu: “Rất vừa miệng.”
“Món này là mẹ tôi dạy tôi nấu. Bà thường nói muốn giữ chồng phải biết nấu ăn… điều đó chắc không đúng rồi.” - Cô vừa nói vừa cười, cô cũng không giữ được Minh Luân.
Hàn Kỳ Đông nhếch môi cười: “Một cái lạ bằng tạ cái quen. Đã gặp đúng sở khanh thì cô có là thần bếp thì hắn cũng là sở khanh.”
“Cậu nói đúng.” - Cô giơ ngón cái về phía anh cười tươi.
“Mọi việc vẫn tốt chứ?”
“Vẫn tốt. Nhưng tôi có thể hỏi cậu một câu?”
“Hỏi đi.”
“Lý do cậu yêu cầu tôi làm những chuyện này?”
Hàn Kỳ Đông bật cười: “Có những việc không nên nói ra, nói ra chỉ là khó xử.”
Cậu ta đã không muốn nói, cưỡng cầu cũng không tốt. Cô nợ cậu ta, cứ làm theo những gì cậu ta muốn, sau đó cả hai sẽ không còn liên quan.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tinh-yeu-cua-anh/2961958/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.