Ăn xong, Trần Thuật lại đưa An Tĩnh ra bến tàu điện ngầm. Tuy An Tĩnh đã từ chối mấy lần, nhưng Trần Thuật vẫn một mực đi bên cạnh, An Tĩnh hết cách đành để mặc cậu.
Giữa hai người chỉ có tiếng bước chân, bên cạnh xe cô qua lại.
Cậu buột miệng hỏi: "Đến đây làm gì?"
An Tĩnh cúi đầu, nhàm chán đếm bước chân, khẽ nói: "Mẹ mình đăng ký lớp học thêm cho mình, sáng nào cũng phải tới đường Tùng Lâm để học."
Trần Thuật cau mày: "Học thêm gì, chẳng phải thành tích của cậu rất tốt rồi sao?"
An Tĩnh cười: "Mẹ mình kỳ vọng rất nhiều về mình."
Trần Thuật nhìn cô: "Không mệt à?"
An Tĩnh chững lại một lát: "Vẫn ổn."
"Ngày mai vẫn phải đi à?"
"Ừ, ngày mai là buổi cuối cùng."
"Ừ."
Cô không muốn nhắc tới chuyện này nữa, liền tìm cách đổi chủ đề, "Vì sao cậu..."
An Tĩnh vẫn chưa nói hết câu, chợt nghe sau lưng vang lên một hồi còi gấp gáp, cùng với đó là tiếng hò hét. Người bên cạnh kéo cổ tay cô rất mạnh, An Tĩnh nhào vào vòng tay ấm áp của Trần Thuật, được cậu kéo vào trong.
Chỉ trong thoáng chốc, một chiếc xe máy đằng sau phóng qua như bay.
Trần Thuật vòng tay qua vai cô, đôi lông mày cau lại, nhìn chằm chằm chiếc xe máy đã phóng đi xa, ánh mắt đầy tức giận.
"Chết tiệt."
Đoạn đường này rất nhỏ, xe cộ và người qua lại đi sát nhau, gần như lướt qua nhau.
An Tĩnh thờ phào nhẹ nhõm, bất giác thấy sợ, nếu Trần Thuật không kéo cô, rất có thể cô đã bị xe máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tieu-tien-nu-cua-anh/471542/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.