Xung quanh là tiếng người nói ồn ào và tiếng nước chảy róc rách.
Sau một hồi ngạc nhiên, Trần Thuật liếc nhìn sang chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra. Cậu sờ sờ chóp mũi có vẻ không tự nhiên, bình thản nói: "Ừ, đúng là hơi nóng."
Trần Thuật cất điện thoại và tai nghe, không bận tâm tới ván game mới chơi được non nửa. Cậu đứng dậy, hai tay đút túi.
Cậu cụp mắt, nhìn chú vịt con đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra trên tay An Tĩnh, mỉm cười, nhíu mày trêu chọc: "Quà cho mình đấy à?"
Hả? An Tĩnh nâng chú vịt con, đứng không được, ngồi cũng không xong, thật lúng túng và ngượng ngùng, dù sao thì cũng không thể nói đây là món quả nhỏ cô định dùng để dọa cậu được.
Cô vuốt vuốt lông chú vịt con, bất giác nói: "Nó... nó đến tìm mẹ."
Trong một thoáng, xung quanh chìm vào yên lặng.
Trần Thuật nghe vậy, vẻ mặt có chút kỳ lạ, cậu chỉ tay vào người mình với vẻ dò hỏi.
An Tĩnh không ngờ cậu sẽ phản ứng theo cách đó, liền bật cười thành tiếng.
Trần Thuật ngây người nhìn. Cô gái trước mắt cười tươi như hoa, đôi mắt long lanh sáng ngời.
"Không phải đâu."
An Tĩnh dịu dàng đáp, cô quay người, sững sờ, vịt mẹ đứng sau vẫn đang trợn mắt gườm gườm nhìn mình.
Cô mỉm cười, hình như đã hiểu được ánh mắt đó, mau trả lại cục cưng cho tôi.
Cô ngồi xuống, cẩn thận thả chú vịt con ra.
"Đi về với mẹ nào."
Chú vịt con vừa chạm đất liền lạch bạch nhào vào lòng vịt mẹ.
Thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tieu-tien-nu-cua-anh/471541/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.