Phù phù...
Thở ra một hơi thật dài, Trần Minh Triết ôm bát đũa đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn theo bóng lưng Trần Minh Triết đi ra ngoài.
Chu Minh Phượng lại cảm thấy cơn giận dữ dâng lên.
"Vô dụng, đúng là hết thuốc chữa..."
"Được rồi. Bà nói ít thôi. Hầy..."
Mặc dù Bạch Dũng Quang cũng không muốn nhìn thấy người con rể này, thế nhưng cùng là đàn ông, ông ấy rất thông cảm với Trần Minh Triết.
Hơn nữa vào ngày sinh nhật của ông lúc trước, Bạch Dũng Quang khá hài lòng với người con rể mà ông ấy không thèm quan tâm suốt ba năm.
Đương nhiên cảm giác đó chỉ thoáng qua mà thôi, dù sao so với con gái ưu tú giỏi giang của mình thì Trần Minh Triết hãy còn kém xa.
"Tôi nói ít đi? Ông nghĩ tôi muốn thế à? Còn không phải vì tôi thương Diệp Chi nhà chúng ta sao? Ông thấy tình hình nhà mình bây giờ rồi đấy. Nếu lúc trước Diệp Chi có thể tìm được người đàn ông giỏi giang thì đã chẳng phải vất vả như thế!"
"Không được. Tôi nhất định phải khiến cho Diệp Chi li hôn với cái loại bất tài vô dụng này!"
"Diệp Chi nhà mình điều kiện tốt như thế, từ nhỏ đã ưu tú giỏi giang, vì cái gì... vì cái gì mà tên ngốc đó được lợi? Lại còn những ba năm?! Nếu không nhân lúc Diệp Chi còn trẻ lại chưa có con mà li hôn đi, càng để lâu càng lằng nhằng không dứt. Đến khi Diệp Chi nhiều tuổi rồi thì không tìm được ai tử tế mất!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-the-gioi-cua-anh/1895051/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.