Lạc Vỹ hưởng thụ cái xoa đầu của Tề Dật, híp mắt cười nói: "Không vất vả, đay là điều em nên làm mà."
Nhóm 9 người sau khi Tề Dật ra ngoài, cũng ra theo, họ không lầm phiền hai người mà trở về phòng.
"Tề Dật, anh có từng suy nghĩ tới việc có người yêu chưa?" Lạc Vỹ ngại ngùng dò hỏi.
"Không! Anh nói em biết Lạc Vỹ, trước kia nếu em muốn yêu ai, anh sẽ không ngăn cản nhưng với tình thế bây giờ tốt nhất là đừng rước thêm gánh nặng vào bản thân." Tề Dật không suy nghĩ trả lời, sau đó lại lo lắng nhìn Lạc Vỹ nói.
"Em...cái đó..." Lạc Vỹ vừa hụt hẫng câu trước thì câu sau Tề Dật lại làm cậu choáng váng không thôi.
Tề Dật thấy cậu ấp úng thì lòng nóng như lửa đốt nói: "Em nói đi, là ai hả?"
"Không có ai cả, anh bình tĩnh nào, em đây là hỏi suy nghĩ của anh mà, sao anh lại hỏi ngược em vậy?" Lạc Vỹ ngao ngán nhìn khúc gỗ trước mắt.
"Như vậy thì được, nếu thật sự em có thích ai phải nói anh biết, anh muốn xem người đó có thật lòng với em không, em hiểu chưa?" Tề Dật như thể người anh trai dặn dò em trai vậy.
Lạc Vỹ ỉu xìu nhìn hắn nhỏ giọng đáp: "Em hiểu rồi."
Tề Dật nhìn Lạc Vỹ buồn bã, trong lòng hắn khó chịu không thôi, là kẻ nào nhân cơ hội anh không ở nhà cướp lấy tâm trí đứa em trai của hắn.
Hắn thề với lòng, sẽ phải tìm ra người đó, không thể để Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tat-ca-voi-toi/3415009/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.