Nhiên gật đầu, liếc nhìn An, bỗng thấy khoé môi nó có chút cong lên, không rõ ràng là cười, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sự biết ơn, cô khẽ thở dài trong lòng vẫn chưa hết áy náy.
Sau khi đồng ý, bà Lan ngồi bàn bạc với cô và cuối cùng đưa ra quyết định, hôm nay cô mang quần áo theo bà về nhà. Còn đồ đạc của cô mai bà sẽ cho người đến thu dọn. Hợp đồng nhà còn hơn hai tháng nữa mới hết, tiền cọc nhà đành để mất. Cô khá tiếc nuối số tiền đó, nhưng suy cho cùng còn hơn thuê tiếp mà không ở. Nhiên mang chiếc valy kéo, cùng những đồ dùng quan trọng sau đó ra xe trở về nhà bà Lan.
Căn nhà này quả thật rất rộng, cũng phải, cả bà Lan và ông Lai đều là những người giàu có và có địa vị trong xã hội. Cô kéo valy, theo bà Lan đến phòng của bé An. Lẽ ra cô ở phòng riêng, thế nhưng con bé có vẻ muốn cô ở cùng, vả lại cô cũng muốn có người bầu bạn nên quyết định ở cùng con bé. Bà Lan gọi người giúp việc xếp nhưng bộ quần áo của cô vào tủ, sau đó giục cô và An đi tắm rồi mau lên giường ngủ. Sau khi tắm xong, cô ra ngoài, bất chợt thấy tấm ảnh nhỏ đặt trên bàn. Trên hình là bé An, đang ngồi trong lòng mẹ. Có lẽ bức ảnh này mới chụp khi mẹ bé An mang bầu, ở dưới phần bụng có hơi nhô lên. Gương mặt An có phần non nớt hơn bây giờ, nhưng lại cười rất tươi, cả gương mặt toát lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-sinh-menh-cua-anh/1404637/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.