Người phụ nữ cụp ô mở cửa bước vào, chưa kịp ngồi đã cất giọng đầy bực tức:
- Tìm cả buổi sáng không bói ra một người nào cả. Con bé này học lớp năm rồi, giờ không có người kèm cặp không biết phải làm sao, tự dưng cô Linh lại nghỉ, giờ phải làm sao? Mấy nữa mà thi lên cấp hai có phải chết dở không.
Ông Lai bật máy lạnh mát hơn rồi nói:
- Tìm cả gần một tuần rồi chưa có sao, à giới thiệu với bà chút, đây là cô Nhiên, bệnh nhân của tôi ở bệnh viện hôm nay tiện đường nên lái xe đưa cô ấy về nhà. Cô ấy đang có bầu gần năm tháng rồi nên không tiện đi xe ôm. Đây là vợ tôi, bà Lan.
Lúc này người phụ nữ trung niên mới từ từ quay xuống dưới, trong giây lát ánh mắt bà chạm khẽ vào mắt cô liền sững lại một lúc. Cô gật đầu lễ phép nói:
- Chào bà, thật phiền ông bà quá ạ.
Người phụ nữ lắc đầu lắp bắp nói:
- Không...không có gì.
Cô nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của bà Lan, đoán chắc có lẽ ngoại hình cô có nét giống mẹ của An nên mới khiến bà sững sờ như vậy liền im lặng. Bà Lan hít một hơi rồi nói tiếp:
- Cô Nhiên năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ thưa bà tôi hai mươi lăm tuổi ạ.
Bà Lan gật đầu, thở dài đáp:
- Còn trẻ quá nhỉ.
An ngồi bên cạnh, lúc này mới cất tiếng:
- Con chào bà.
Bà Lan có lẽ khi nãy mải bực tức mà quên mất sự tồn tại của An bên dưới liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-sinh-menh-cua-anh/1404636/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.