Cô trở về phòng, thấy Văn vẫn đang chăm chú làm việc trong lòng cô liền thở phào nhẹ nhõm. Dường như việc Quân trở về không ảnh hưởng nhiều đến anh, có lẽ niềm tin trong anh dành cho cô rất lớn thế nên anh không hề tỏ ý ngờ vực cô. Cũng phải thôi, đối với cô cũng vậy, cô rất tin tưởng ở người chồng này, không phải bởi hành động anh làm cho cô, mà còn vì tình yêu cô dành anh suốt những ngày tháng qua. Nếu như không gặp được anh, có lẽ giờ phút này khi Quân trở về cô phải đau đớn đến thắt tim gan, có khi hạ mình xuống mà cầu xin anh ta quay lại với mình. Vậy mà nhanh thật, tình yêu nó đơn giản đến nỗi chỉ cần một ánh mắt có thể khiến người này yêu người kia đến điên cuồng. Có lẽ bởi cô đã yêu Văn thật sự, nên khi Quân trở về trái tim cô lạnh lẽo đến thế. Cũng phải công nhận một điều, chỉ mới gần một năm anh ta đã thay đổi rất nhiều. Từ cử chỉ, đến ngoại hình đều toát lên vẻ thành đạt. Chỉ có điều trong cái thành đạt ấy cô nhìn rất rõ ánh mắt của anh ta có phần bi thương. Mẹ anh ta mất khi anh ta đi được vài tháng, có lẽ điều đó cũng là cú sốc tinh thần của anh ta nên đến giờ đôi mắt vẫn u ám đượm buồn. Cô thở dài, không biết anh ta đã phải chịu những nỗi khổ gì, chỉ có điều giờ cô đã hoàn toàn không muốn để tâm liền lặng lẽ bước vào, ngồi xuống cạnh Văn, thấy cô trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-sinh-menh-cua-anh/1404624/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.