Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, Văn chở Nhiên đến địa chỉ như cô đã đưa đến một nhà hàng rất sang trọng, đến cửa cô vội vàng nhảy xuống quên cả phép lịch sự tối thiểu là quay sang chào Văn. Văn định nói gì đó nhưng không kịp, anh ta không quay xe mà bước xuống đi theo phía sau có điều cô không hề hay biết. Phía trong khá vắng khách, chỉ có hai bàn sát cửa kính được kê liền nhau có khoảng hơn mười vị khách. Nhiên nhìn qua cửa kính, đưa đôi mắt tìm Quân. Nhưng người đầu tiên cô nhìn thấy không phải là Quân mà là Nga. Cô ta ngồi một bên cạnh một đám người, ở một góc xa xa Quân đang ngồi nhìn vào màn hình điện thoại. Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm một chút, thực chất cô chưa bao giờ gặp Nga, chỉ là cô từng được thấy ảnh hồi học đại học của anh trong đó có cô ta. Nhìn Nga không khác ảnh là mấy, có điều dáng người mảnh mai hơn, khuôn rạng ngời hơn, thêm chút gu thời trang sành điệu nên nếu nhìn ảnh sẽ cảm thấy bây giờ so với những năm tháng trước xinh đẹp bội phần. Nhiên nhớ lại lời nói của mẹ anh, trong lòng đột nhiên nảy sinh thứ cảm giác chua xót, có thật sự là anh đến công ty này làm vì Nga? Dẫu rằng cô có tin vào tình yêu của anh đi chăng nữa thì liệu rằng cô ta có đơn giản sẽ dễ dàng buông tay khi mà cô đã từng bắt gặp rât nhiều thư cô ta gửi cho Quân dù cho anh không hề hồi đáp lại. Đột nhiên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-sinh-menh-cua-anh/1404607/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.