Ngáp một hơi thật dài, Chu Linh khẽ vươn người dậy.
Quái lạ!!! Cô cử động người thêm một lần nữa, lầm bầm.
-Mình có đi ngủ một giấc thôi mà. Có phải hoạt động mạnh gì đâu mà sao lại đau lưng vậy nhỉ?"
Nghe đến đây thì Dương Thành đang đánh răng cũng phải sặc... Rồi anh lại nhìn đôi mắt thâm xì của mình qua tấm gương.
Để cô ta lên giường chính làm sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của anh.
Thà cứ để cô ta chết cóng dưới sàn còn hơn.
Con gái gì mà ngủ lại cứ gác ngang gác ngửa, quay ngang quay dọc. Phá hoại giấc ngủ người khác.
Đến nỗi một người như anh cũng không thể chịu đựng được mà phải đạp cô xuống dưới đất.
Chu Linh thầm nghĩ, chắc cô lại ngủ sai tư thế rồi. Mà cũng không thể loại bỏ khả năng làm do thảm trải sàn nhà Dương Thành quá cứng.
Chu Linh khinh bỉ... "Nhà giàu mà dùng đồ kém chất lượng". Mà
"không kiệt xỉ thì làm sao giàu được nhỉ?"
Sau khi chỉnh đốn lại tâm lý xong thì Dương Thành mới dời khỏi phòng tắm.
Thấy Chu Linh đang dò dẫm vào phòng tắm thì ném cái khăn tắm lên đầu cô.
- Bà và mẹ đang chờ.
- Biết rồi.
Chu Linh cáu kỉnh trả lời, cô vẫn còn đang tức giận cái thảm trải sàn nhà anh.
---------
Khi Chu Linh xuống đến phòng ăn thì mọi người đã đều đầy đủ cả rồi.
Từ khi cô bước ra khỏi phòng ngủ thì đã có người chờ sẵn cô ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413162/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.