Chu Linh cẩn thận sờ sờ mặt phẳng mềm mềm mà mình đang tiếp xúc.
Rõ ràng không phải mặt đất như cô đã nghĩ.
Dương Thành nhìn thấy Chu Linh chuẩn bị ngã, chỉ biết trơ mắt ra nhìn cô ngã xuống... người mình.
Chu Linh đang sờ sờ thì đột nhiên ngừng lại, dưới tay cô là sự rung động của lồng ngực, của trái tim đập, tim cô đập thình thịch... đây không lẽ là Dương Thành.
Cô im im, lấy đà lăn một vòng rời khỏi người Dương Thành sang mép giường bên kia.
Dương Thành thấy vậy thì thuận thế vòng một vòng, chính xác đè lên người Chu Linh, hai tay chống hai bên Chu Linh từ từ hạ xuống, giọng nói từ tính vang lên bên tai Chu Linh.
- Hửm? Sàm sỡ người ta rồi định bỏ của chạy lấy người?
Cảm nhận được hơi thở như có như không bên tai, tai Chu Linh bất giác nổi lên một tầng hồng hồng khả nghi, cả người căng như dây cung phòng thủ.
Chu Linh nuốt nước bọt, ai mà biết được sau mấy phút mà mọi chuyện lại đến nước này chứ? Biết trước như vậy thì có chết rét cô cũng không lên giường.
Haiz... Cái tội bò lên giường lung tung.
Chu Linh nuốt nước bọt, ha ha trả lời.
- Em... em chỉ chạy lấy người thôi, làm gì có của mà bỏ.
Dương Thành như suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng, im lặng một lúc lâu nhìn Chu Linh.
Chu Linh thấy Dương Thành không lên tiếng thì rũ mắt tội nghiệp nói tiếp.
- Mà không phải anh không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413130/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.