Một đêm này, Chu Linh ngủ một mạch đến sáng luôn. Ngoại trừ khi cô ngủ một mình thì những lúc chung phòng với Dương Thành thì đây có lẽ là lần đầu tiên cô được ngủ thoải mái nhất.
Chu Linh duỗi người, mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt vào. Có lẽ cô vẫn còn đang mơ thì phải. Không thì sao trước mặt cô lại có một người đàn ông đẹp như vậy được chứ. Khuôn mặt, ngũ quan cân xứng, như được thượng đế ưu ái. Trăm người... à không... ngàn người mới có một, mà cô cũng không biết bao nhiêu người mới có một nữa. Nói chung là từ khi cô sinh ra tới giờ thì đây là người đàn ông đẹp nhất cô từng thấy.
Chu Linh, một người rất ham mê cái đẹp, cho nên cô quyết định ngủ tiếp, khó khăn lắm mới mơ thấy trai đẹp mà dậy thì uổng lắm. Cô còn mơ thấy người đó cười với cô cơ.
Dương Thành đã dậy từ sớm nhưng cũng không gọi Chu Linh dậy.
Bởi vì Dương Thành quen sống một mình nên khi tỉnh dậy nhìn thấy Chu Linh nằm trong lòng mình thì hốt hoảng. Anh định đẩy cô ra nhưng nhớ lại quyết định tối qua của mình thì lại thấy buồn cười. Búng cái trán trơn bóng của cô một cái sau đó thành thật nằm bên cạnh nhìn cô.
Một lúc sau, Dương Thành thấy Chu Linh mở mắt ra. Mặc dù biết cô không nhìn thấy nhưng anh vẫn cười với cô, coi như chào buổi sáng. Sau đó lại thấy cô nhắm mắt lại ngủ tiếp, khóe miệng còn hơi nhếch lên, trong vui vẻ lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413128/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.