Hôm sau, sau khi Chu Linh tỉnh dậy, cô liền đi tìm Tôn Duật. Cô muốn về rồi, thật sự thì cô rất muốn Tôn Duật đưa cô về. Nhưng lại sợ làm phiền anh.
Vừa đi đến cửa phòng Tôn Duật, Chu Linh còn chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng đã mở ra.
Tôn Duật nhìn thấy Chu Linh đứng trước cửa phòng mình, có hơi ngạc nhiên. Từ khi anh ở đây đến giờ, chỉ có anh đến phòng cô, lôi kéo cô đi chơi, còn cô chưa từng đến phòng anh.
Chu Linh nhìn thấy Tôn Duật quần áo ngay ngắn đứng sau cửa, có hơi ngạc nhiên hỏi.
- Tôn Duật! Anh chuẩn bị đi đâu sao?
- Ừm, ở nhà có chuyện. Anh phải về thành phố. Em có muốn về cùng anh không? Nếu không...
Chu Linh nghe vậy, hai mắt liền sáng lên. Nguyên lai cô còn sợ làm phiền anh, không ngờ đến ông trời cũng giúp cô. Chu Linh không nề hà gì nữa, còn chưa nghe Tôn Duật nói hết câu cô đã đáp ứng ngay.
- Vậy anh chờ em đi thu dọn đồ đạc.
- Được. Anh chờ em dưới khách sạn.
Chu Linh về đến phòng, thu thập một hồi chỉ có vài bộ quần áo, rất nhanh đã xong, xuống đến sảnh, làm thủ tục trả phòng các thứ cũng mất 20 phút thời gian.
Chu Linh vừa ra đến cửa thì đã thấy Tôn Duật đang dựa vào một chiếc xe rất sang trọng, hiện đại. Chu Linh vừa đến nơi thì anh đã mở cửa xe giúp cô.
Chu Linh không về nhà tổ mà về nhà của cô và Dương Thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413089/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.