Đi được nửa đường, mắt Chu Linh đột nhiên không nhìn được nữa. Chu Linh như thường không có gì ngạc nhiên. Nhưng Tôn Duật ngồi ở bên cạnh lại rất ngạc nhiên. Anh ta còn chưa thấy loại bệnh quái quỷ như thế này, lúc nhìn được lúc không.
Tôn Duật đưa Chu Linh về đến địa chỉ cô nói, mới nghe đã thấy rất quen tai, không ngờ khu nhà này lại chính là khu nhà đắc địa nhất thành phố.
Bởi vì Chu Linh không nhìn thấy nên Tôn Duật đưa cô vào nhà. Sau đó chào từ biệt, rồi anh lập tức trở về nhà.
Chu Linh vào đến nhà cũng không biết nên làm gì, cuối cùng quyết định đi ngủ.
...
- Hai đứa kia... Đứng lại...
Bên cạnh đường quốc lộ, có một bé trai và một bé gái dắt tay nhau cùng chạy... phía sau là hai người đàn ông to lớn, mặt mày hung ác đuổi theo.
- Hinh nhi... chạy mau lên...
- Anh Thành... em không chạy được nữa... chân em đau...
Cậu bé cắn răng chạy, kéo theo cô bé. Nếu hai người mà bị bắt lại thì không biết bọn người kia hành hạ họ như thế nào.
Xa xa tiếng rú của còi xe cảnh sát vang lên, ngày càng đến gần.
Cậu bé nghe thấy, càng cố gắng chạy nhanh. Nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Hai người phía sau cũng không bởi vậy mà bỏ chạy, trái lại hai người chạy càng nhanh hơn.
Đang chạy đến gần thì cô bé bên cạnh đột nhiên ngã lại phía sau.
- Hinh nhi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413088/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.