Cả một buổi chiều không làm được gì, cứ nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Chu Linh hiện tại rất muốn gọi cho Dương Thành, nhưng đến khi chuẩn bị gọi cô lại đặt điện thoại xuống.
Bây giờ gọi cho anh thì cô nên nói gì đây? Không lẽ nói sự thật, sự thật cô chính là cô bé lúc trước, chứ không phải Hạ Hiểu Nhu.
Cả buổi chiều này cô cũng đã rõ ràng mọi chuyện rồi.
Tại sao khi đó Trợ lý Trần nói Hạ Hiểu Nhu gây hiểu lầm, hại cô, Dương Thành lại không làm ra hành động gì.
Cũng chính thời gian đó, hộp đồ của cô đáng ra phải ở cô nhi viện thì nó lại nằm trong bàn làm việc của Hạ Hiểu Nhu.
Hạ Hiểu Nhu là đồ dối trá. Cô ta đã lừa gạt Dương Thành.
Nhưng dù biết như vậy, cô cũng không thể làm gì được. Cô không thể trở về làm Hinh nhi của ngày xưa nữa.
Nhưng không phải bây giờ cũng rất tốt hay sao. Cô được số phận đặc cách trở thành vợ của Dương Thành, được ở bên anh một cách danh chính ngôn thuận.
Nhưng dù như vậy cô cũng không thể tha thứ cho Hạ Hiểu Nhu được. Uổng công lúc trước cô còn coi cô ta là bạn tốt.
...
Trước khi đi ngủ, Chu Linh vẫn quyết định gọi cho Dương Thành. Nhưng có vẻ như anh rất bận thì phải, cô gọi mấy cuộc điện thoại anh cũng không bắt máy.
Nhưng bây giờ cô rất nhớ anh...
Phải làm sao bây giờ?
Vì không gọi được nên cô chỉ có thể gửi cho anh một tin nhắn gửi gắm tràn đầy tình yêu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2412734/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.