Hôm sau thức dậy, cô vẫn nằm trêи chiếc giường xa lạ, căn phòng hoa lệ nhưng tĩnh mịt tới lạ thường.
Cũng không có gì lạ.
Cái tên nam nhân chết tiệt kia đây là bắt nhốt cô, nếu không phải vì ba mẹ, Hoàng Sa thề dù có chết lần nữa cũng phải gạch nát khuôn mặt của hắn.
Trầm ngâm trong chốc lát, cảm nhận tiếng bước chân tới gần, cô ngước mặt lên nhìn người đi tới.
Là một nữ hầu? Khuôn mặt thanh thoát đáng yêu lại tràn đầy khinh thường, cô ta chán ghét quăng sấp quần áo trêи tay xuống giường.
“Thay đồ, ɖu͙ƈ tổng kêu cô tới phòng ngài.” Nữ hầu chán ghét hừ một tiếng, khó chịu tới dậm chân.
Không nói gì, bình tĩnh nhìn nữ hầu, Hoàng Sa cười nhạt, cầm quần áo đi thay.
Nữ hầu mà lại mơ tưởng tới chủ nhân?
Cũng không biết Đậu Ngọc Đào sẽ xử lý cô ta ra sao.
Lặng lẽ buông mi xuống, cô cười lạnh, đấu đá nhau vì nam nhân ngu xuẩn, giành giật nhau vì nữ nhân dơ bẩn.
Cái thế giới này khiến Hoàng Sa ghê tởm, cảm nghĩ tự sát cô cũng có, duy chỉ là cô luyến tiếc ba mẹ yêu thương mình, nếu cô chết đi người đau lòng nhất không phải chính là bọn họ sao?
….
Bước vào phòng, đập vào mắt cô là cảnh tượng phi thường chói mắt, ɖu͙ƈ Vệ Khanh chế ngụ Đậu Ngọc Đào dưới thân, tay âu yếm bên hông cô ta, môi lưỡi thì quấn quýt lấy nhau.
Im lặng không nói, Hoàng Sa trầm mạc đứng ở góc phòng, cũng không để mắt tới bọn họ, cô chỉ là cúi đầu nhìn chân, xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-vuong-toi-nguyen-cui-dau/4602951/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.