Nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của nó, hắn không ngừng băng khoăng. Hắn không thể nào hiểu được khi cha nó bảo hắn rằng, nó phải tự vượt qua?? Nhìn nó chìm trong đau đớn, tim hắn cũng như nhói lên từng cơn. Mấy hôm nay hắn đã không đi học cũng chẳng ngủ nghỉ mà chỉ ngồi đây nhìn nó trong những cơn ác mộng thương trực với nó hằng đêm với nỗi sầu muộn. Nắm thật chặt tay nó như muồn tryền thêm sức mạnh, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi khô của nó. Hắn nhanh chóng đứng dậyđi lậy nước cho nó thì Phi Ảnh mở cửa bước vào. Phi Ảnh ngước đôi mắt đẫm lệ sưng húp cùng những quần thâm nơi đáy mắt lên nhìn hắn, cất giọng buồn buồn:
“Trịnh Kiên, cậu không định về nhà sao??”
Hắn lắc lắc đầu “Tớ chưa về được, tớ phải đợi cậu ấy tỉnh dậy đã”
Nhỏ nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ “Cậu không phải đi học sao??”
Hắn nhanh chóng rót một ly nước đầy, tắt vòi nước “Ừm, tớ sẽ đợi cậu ấy tỉnh rồi đi với cậu ấy luôn, cậu ta là nguồn động lực đi học của tớ, giờ cậu ta nghỉ rồi, mình đến trường cũng buồn lắm, thôi tớ cứ ở đây đi đã”
Phi Ảnh gật gật đầu “Vậy cũng được. À mà bác gái nói với tớ là đã dọn phòng bên cạnh cho cậu rồi, cậu cứ qua đó mà nghỉ ngơi, cậu mà thức đến tàn tạ như thế này, nếu cậu ấy mà tỉnh lại, chắc nhận không ra cậu quá” Nhỏ nở nụ cười khúc khích nhưng niềm vui đã sớm không lên tới đáy mắt “Cậu thử về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-hoang-trai-tim-anh/117967/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.