Nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của nó, hắn không ngừng băng khoăng. Hắn không thể nào hiểu được khi cha nó bảo hắn rằng, nó phải tự vượt qua?? Nhìn nó chìm trong đau đớn, tim hắn cũng như nhói lên từng cơn. Mấy hôm nay hắn đã không đi học cũng chẳng ngủ nghỉ mà chỉ ngồi đây nhìn nó trong những cơn ác mộng thương trực với nó hằng đêm với nỗi sầu muộn. Nắm thật chặt tay nó như muồn tryền thêm sức mạnh, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi khô của nó. Hắn nhanh chóng đứng dậyđi lậy nước cho nó thì Phi Ảnh mở cửa bước vào. Phi Ảnh ngước đôi mắt đẫm lệ sưng húp cùng những quần thâm nơi đáy mắt lên nhìn hắn, cất giọng buồn buồn: “Trịnh Kiên, cậu không định về nhà sao??” Hắn lắc lắc đầu “Tớ chưa về được, tớ phải đợi cậu ấy tỉnh dậy đã” Nhỏ nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ “Cậu không phải đi học sao??” Hắn nhanh chóng rót một ly nước đầy, tắt vòi nước “Ừm, tớ sẽ đợi cậu ấy tỉnh rồi đi với cậu ấy luôn, cậu ta là nguồn động lực đi học của tớ, giờ cậu ta nghỉ rồi, mình đến trường cũng buồn lắm, thôi tớ cứ ở đây đi đã” Phi Ảnh gật gật đầu “Vậy cũng được. À mà bác gái nói với tớ là đã dọn phòng bên cạnh cho cậu rồi, cậu cứ qua đó mà nghỉ ngơi, cậu mà thức đến tàn tạ như thế này, nếu cậu ấy mà tỉnh lại, chắc nhận không ra cậu quá” Nhỏ nở nụ cười khúc khích nhưng niềm vui đã sớm không lên tới đáy mắt “Cậu thử về phòng xem còn nhận ra chính mình không chứ, thấy mà ghê” Hắn đưa tay sờ sờ cằm “Ừm, vậy tớ đi nghỉ một chút, có chuyện gì chạy qua nói tớ liền nhé” Trịnh Kiên đưa ly nước đang cầm trên tay cho nhỏ “Cậu mang ly nước này đút cho cậu ta giùm mình nhé” Nhỏ đưa tay nhận ly nước “OK, để mình đút cậu ấy cho, cậu đi đi” Nhìn bóng lưng vừa khuất khỏi cánh cửa, nước mắt sớm được kìm nén trong đáy mắt của nhỏ nhanh chóng tràn ra. Nhỏ nắm lấy tay nó, khóc nấc lên từng cơn đau đớn “Chi Khanh à, mày phải cố gắng lên, mày đừng ngủ nữa, cố gắng lên, đừng bỏ cuộc, nha. Mày là người tao quan tâm nhất và cũng là người quan tâm tao nhất, mày mà đi rồi, tao biết sống làm sao đây, hả, tao nói với mày, nếu như mày bỏ cuộc, tao sẽ không tha cho mày đâu. Còn nữa, Trịnh Kiên yêu mày lắm, mày là cả cuộc sống của cậu ta, tỉnh dậy mà đón nhận tình cảm đi mà, đi mà. Mày đừng ngủ nữa, tao đau lắm, thật đó….” Nhỏ khóc, khóc nức nở, khóc như chưa từng được khóc bao giờ. Nhỏ cứ như vậy, ôm lấy cánh tay nó mà khóc làm ướt cả rap giường. Nhỏ cảm thấy mình thật bất lực, một cảm giác bất lực mà từ rất lâu rồi không còn xuất hiện đối với nhỏ nữa. Chi Khanh là người bạn thân nhất của nhỏ, và nhỏ cũng rất thương nó, một con bạn như ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp cho mọi người xung quanh, ấy vậy mà giờ đây nằm im lìm trên giường, trong cơn đau đớn và ác mộng, trắng bệch và thiếu sức sống, mà có thể cũng chẳng bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa, sự thật như vậy, làm sao nhỏ tiếp nhận nổi đây??? Nhỏ lắc lắc cánh tay nó, cất giọng buồn buồn “Khanh à, khi trước, mỗi lần tao khóc, mày là ngươi bên cạnh đưa khăn giấy cho tao, giờ tao khóc ướt cả rap giường rồi nè, nhanh chóng ngồi dậy đi lấy khăn cho tao đi nào. Mày lười biếng thật đó. Ngủ suốt cả ngày mà còn làm tao khóc sưng cả mắt, mày thật là xấu nha. Nhanh tỉnh đi, tỉnh rồi sẽ hết đau đó, cũng sẽ không còn ác mộng đâu…” Nhỏ bỗng ngừng lời. Nó bỗng dưng chuyển biến khác lạ. Nó lên cơn co giật từng cơn, đau đớn khiến nó co rúm người lại. Nhỏ hốt hoảng nhấn liên tục vào cái nút trên đầu giường nó, vừa nhấn vừa kêu lớn “Bác trai, bác gái, anh Dương, Trịnh Kiên, Chi Khanh bị làm sao đấy, mọi người nhanh tới giúp cháu” Rầm….. Cánh cửa bị một lực cực mạnh của hắn và anh đá sập. Hắn nhanh chóng chạy lại phía giường, nắm chặt lấy cánh tay nó rồi giữ chặt nó trong cơn co giật. Anh nónhanh chóng đi lấy thêm thuốc giảm đau rồi hốt hoảng tiêm ống thuốc lớn vào người nó. Nhìn nó co giật từng cơn, lòng anh đau đến chết được. Đêm nay là đêm cuối cùng, liệu nó có thể qua nổi không??? Ngồi thẳng trên người để giữ chặt nó, nhìn nó lịm dần,lòng hắn khó chịu đến chết được. Hắn nhanh chóng đặt một nụ hôn sâu lên cánh môi khô của nó, hắn trằn trọc nếm thử hương vị ngọt ngào trên cánh môi hút hồn hắn hôm trước. Hắn bất kể, bất kể mọi người trong gia đình nó đang nhìn hắn, hắn chỉ muốn thưởng thức, chỉ muốn cảm nhận nó thêm một chút, cảm nhận rằng nó chưa rời xa hắn….. Mọi người trong phòng không tiếng động nhanh chóng ra ngoài. Hắn không quan tâm, chỉ chăm chú cố gắng cảm nhận nó, trằn trọc hôn trên đôi môi của nó, rồi, như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, hắn tách hàm răng của nó, trằn trọc cùng nó lâm vào triền miên… **** Chin: Để cùng chúc mừng Giáng Sinh, mình xin thông báo ngày 24-25, (tức là thứ 7 và Chủ nhât) mình sẽ đăng liên tiếp hai chương, mong mọi người ủng hộ ạ ^-^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]