Sai lầm của mình, là đánh giá lũ cờ hó quá thấp.
Họp gia đình.
Cả ba mẹ thằng An cũng qua, bà ấy và con Vi, một mực cho rằng mình vu khống.
Chúng còn lý luận con Mai trốn đi lâu rồi, chưa từng gặp.
Tất cả giúp việc trong nhà về phe nó, nói buổi hôm ấy không hề thấy cô Vi về nhà, chính bác Ngọc, người làm cao tuổi nhất của cái gia đình này, dũng cảm đứng ra làm chứng.
-“Hôm ấy tôi vừa mang nước cam lên thì cô Nguyệt tỉnh giấc, chính mắt tôi trông thấy cô ấy choáng rồi vấp ngất xỉu, nhưng khoảng cách xa quá tôi không kịp đỡ…”
Mịa kiếp cái bà già này.
Già khắm khú mà bịa chuyện không chớp mắt thế.
Nhục nữa là mẹ Vân kéo mình ôm ôm vỗ về an ủi.
-“Nguyệt à, mẹ thương lắm, chỉ có điều, hôm đó Vi và mẹ An đi spa với mẹ, hai người còn nằm tắm trắng ở phòng cạnh phòng mẹ…”
Chỉ là nằm cạnh phòng thôi mà? Họ lẻn ra lúc nào mẹ cũng đâu có biết được?
Mình đòi gọi nhân viên spa đến hỏi.
Họ đến rồi, lại càng thêm chứng cứ chống lại mình.
-“Được chưa Nguyệt? Bỏ cái tật vu oan giáo hoạ cho người khác đi.”
-“Cái loại vô học này.”
-“Mày nên vào viện lại hoặc ứng tuyển làm biên kịch ấy.”
Mấy người xỉa xói, ba chồng mình hắng giọng.
-“Nó mới mất con, bọn mày ít lời đi một chút.”
Bọn chúng nói thế nào, mình đíu quan tâm.
Quan trọng nhất là, ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094231/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.