Lần đầu tiên mình tỉnh, xung quanh là một màu trắng. Có rất nhiều người nhưng anh ở gần mình nhất, chỉ kịp hỏi con sao rồi.
Chồng nói mọi thứ ổn, vợ thở phào yên tâm lắm, sau đó mệt quá lại thiêm thiếp mất.
Lần thứ hai mở mắt thì đã ở nhà, thấy đèn ngủ lờ mờ, bên ngoài cũng có vẻ tôi tối, không gian thì tĩnh lặng tới mức nghe được cả tiếng kim đồng hồ chạy, có thể là nửa đêm rồi.
Hơi cựa người, lại vướng cánh tay ai đó đang ôm chặt. Ngước lên thấy khuôn mặt ông xã xơ xác phờ phạc đến khổ.
-“Chồng…”
Chẳng biết người ta đang nghĩ gì nữa, nghe mình gọi anh mới khẽ giật mình, ánh mắt vui vẻ hẳn, tay áp lên mặt lên trán mình kiểm tra qua, giọng nói lắp bắp thấy lạ.
-“Sao rồi em…khó chịu ở đâu…”
-“Không, em khoẻ mà.”
-“Ừ, tốt rồi, tốt quá rồi.”
Chồng gặp ác mộng à, cứ tội tội kiểu gì ý?
-“Ăn chút gì nhé.”
Mình thì mồm miệng nhạt thếch ý, nếu bình thường ra là mệt mỏi muốn ngủ luôn, nhưng giờ đâu phải có một mình, phải nghĩ cho bé nữa nên bảo chồng thế cũng được.
-“Lấy thức ăn còn trong tủ lạnh quay ấm lên cho em là được rồi, không phải nấu đâu.”
-“Ừ.”
Quan trọng là có cái nuốt vào bụng để con đủ chất thôi chứ giờ ăn gì cũng thấy như nhau cả mà.
Lúc anh đi mình theo phản xạ đưa tay xuống thăm con chút.
Lạ vậy?
Con không lớn thêm được chút nào à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094229/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.