Đêm đó, mình trằn trọc hoài luôn, đếm mấy trăm mấy ngàn con cừu vẫn không tài nào mà ngủ nổi. 
-“Nguyệt!” 
Điên rồi! 
Đi chết đây! 
Bị tên đó ám ảnh đến nỗi giờ nhắm mắt cũng nghe thấy giọng hắn là sao? Khổ không cơ chứ! 
-“Nguyệt, ngủ chưa em?” 
Má hơi man mát, bị ai đó vỗ vỗ. 
-“Dậy đi em…” 
Không phải ảo tưởng…là thật. 
-“Nhanh em, anh có chuyện gấp!” 
Đất trời ơi, cả buổi tối nghĩ ngợi, giờ người ta tới lại nóng người thẹn thùng mới vãi chứ! Nhiều lúc không hiểu nổi chính bản thân mình nữa! 
Ai đó lay lúc một mạnh, khiến mình chẳng thể trả vờ được nữa. Mắt hơi he hé, vừa nhìn thấy hắn mặt đã nhuộm hồng, đành phải trùm chăn, lèo nhèo giả bộ. 
-“Tôi nhọc quá…có gì để mai được không?” 
Hắn không nói gì, mình nghe có tiếng bước chân ra khỏi phòng mới dám thở phào. 
Tiếc là, rất nhanh sau, chăn bị kéo ra, tên khốn nạn nào đó đập lên mặt mình cái khăn lạnh buốt, ngay sau đó lại ngọt giọng quan tâm mới giả tạo chứ. 
-“Tỉnh ngủ chưa em?” 
Bà nhà anh, ngủ éo đâu mà tỉnh? 
Phòng đang để đèn ngủ, thành ra không khí cứ kì quái kiểu gì ấy, mình đành bật thêm bóng lớn, nheo mắt nhìn đồng hồ, gì chứ? Ba giờ sáng, tên này hâm, hâm nặng. 
-“Rồi, tỉnh lắm rồi, xảy ra giết người cướp của ở đâu à?” 
-“Anh…anh…ban nãy vừa mới đi nhậu cùng bọn đàn em của em…” 
-“Sao?” 
-“Anh đã biết…em và Đức…” 
Người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094104/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.