Với những người dẻo miệng, đôi khi mấy lời đường mật chẳng thấm vào đâu. Ngược lại, với loại đàn ông kiệm lời, một câu thốt ra, cũng đủ công phá trái tim đối phương. 
Mình từ lúc đó tới giờ, giống như phê thuốc phiện liều mạnh ấy, bâng khuâng xao xuyến khó tả. 
Mẹ của các con mình…càng nghĩ càng đỏ mặt, càng nghĩ miệng càng tủm tỉm, không sao mà khép được. 
-“Nguyệt!” 
-“Nguyệt!” 
-“Nguyệt, con điên kia…” 
-“Hả?” 
-“Mày bị ma nhập à?” 
-“Ma…ma…nào…” 
-“Chết với chị thôi, có chuyện này hay lắm, tao có ảnh nóng của thằng An với con thư kí của nó, mày có cơ hội trả thù rồi này…” 
Cái Mai vui vẻ lắm, nó cũng là nghĩ cho mình thôi. Mà khổ nỗi, mình lúc xem xấp ảnh nó đưa, người đơ đơ, chẳng mừng, chẳng vui, cũng chẳng suy nghĩ nổi cái gì, căn bản tâm trí mình đang bị ai đó ám ảnh nặng rồi. 
-“Mày sao thế?” 
-“Ơ, để sau hãng nói chuyện, tao hôm nay hơi nhọc…” 
-“Ừ, thế tao về đây, ăn uống cẩn thận rồi nghỉ ngơi nhé!” 
Con bạn thân dặn dò rồi đi, lời nó nói, đột nhiên khiến mình thấy tội lỗi thậm tệ luôn. Nó thích giáo sư mà, trời đất ơi! 
Cả buổi, mình không sao mà nghĩ thông được, tối về đành phải gọi cho bà Nga, chuyện này con gái với nhau nên không tiện nói với anh Hoàng, cái bà Kiều Nguyệt Nga ấy đanh đá, hay mắng mỏ nhưng thương mình lắm. 
-“Gớm, rồng lại gọi cho tôm hả, đợt này mày mất xác ở đâu thế?” 
-“Người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094103/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.