Đầu dây bên yên lặng, mình bực.
-“Điếc à? Tôi hỏi tên anh, có phải Hà Quốc Trung?”
-“Em đang ở đâu?”
-“Ở đâu thì quan trọng gì? Tôi đang hân hạnh nói chuyện với ai đây, con trai độc nhất của đại gia Quốc mặt ngựa khét tiếng Hà thành? Hay anh trai của kẻ thù không độ trời chung?”
-“Đợi anh…”
Kế tiếp là những tiếng tút tút, mình rơi vào trạng thái hoang mang vô cùng, nước mắt lã chã rơi.
Cái thẻ ATM, cả đống tài liệu, hồi đó điên ở cùng hắn, họ tên đầy đủ trên đấy là gì, sao đúng lúc quan trọng mình lại không nhớ nổi?
Đầu óc một mảng trỗng rỗng, lý do vì sao sợ hãi, mình không giải thích nổi, chỉ biết rằng, rất, rất sợ. Ngàn vạn lần mong mọi việc không phải như thế.
Trên đời này, thiếu gì người tên Trung, thích ăn bánh giò, phải không?
Thiếu gì người mâu thuẫn với ba?
Thiếu gì người phải đi công tác châu Âu?
Nhưng mà…
Lòng mình nôn nao cồn cào, cảm giác lạnh toát, chỉ biết cuộn người, tay vòng qua ôm chặt đầu gối, cố gắng kiềm chế nỗi bất an. Mình không nhớ là mình ngồi thế bao lâu nữa.
-“Nguyệt!”
-“Nguyệt, em có trong nhà không…”
-“Nguyệt…”
Một mặt muốn lao ra mở cửa, muốn biết tất cả, muốn rõ ràng mọi thứ.
Một mặt, lại hèn nhát, không dám đối diện với sự thật!
Phân vân, bối rối, ngập ngừng, rốt cuộc chẳng đợi mình đứng dậy, đã nghe tiếng cạch, ai đó hốt hoảng xông vào.
Người ta nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094058/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.