Mình dặn về tới nhà thì nhắn tin, vậy mà cái tên này chẳng nghe lời gì cả. Hại mình cả đêm không tài nào mà ngủ nổi.
Sáng hôm sau, chủ động gọi điện, cũng chẳng thèm nhấc máy.
Hay tối qua giận mình rồi?
Nhỏ mọn thế không biết!
Đã bảo kệ đi, mà lòng cứ lo lắng không thôi, đành soạn tin “Ổn không?”.
Tin gửi đi, chốc chốc mình lại xem điện thoại, sốt sắng chẳng làm được việc gì cả, mãi mấy tiếng sau tên chết bầm đó mới thèm rep, gọn lỏn “Không!”.
Mình gọi lại, là những tiếng tút dài vô hạn, chẳng có cách nào liên lạc cả, nóng lòng nóng ruột, mình rời quán, tìm tới phố Huế.
Chẳng biết địa chỉ đích xác nhà hắn nữa, phải lượn tới lượn lui, cố lục lại trí nhớ, khó khăn lắm mới tìm được căn nhà hai tầng cũ kĩ đó.
Gọi mãi, không có người ra, thấy cửa mở nên đành liều mình đi vào.
Đồ đạc vẫn sơ sài là vậy, qua phòng khách, vắng lặng như tờ, người nào đó đang nằm trên sofa. Mới sớm mà? Sao đã ngủ?
Thấy bất thường, mình rón rén tới bên, giật nảy người khi chạm tay lên trán hắn. Nóng quá vậy! Chân tay cũng nóng ran, người hắn nóng, mà lòng mình thấy lạnh buốt.
Xấp nước khăn mát, mình cẩn thận lau qua lại, được một lúc nghe chừng đỡ đỡ. Chưa bao giờ mình vội vàng như thế, mua xương, tim cật với chút tía tô hành lá cũng vội, mua thuốc cũng cuống cuồng, mấy bác bán hàng còn trêu mình đi ăn cướp à con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094057/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.