Mình được đưa về nhà, nhưng khổ nỗi, cái người vừa đưa mình về, lại không có ý định rời khỏi. 
Vẫn là, đem ba mẹ mình ra làm điều kiện trao đổi. 
Còn nói một loạt các kiểu như, đây có phải lần đầu tiên chúng ta ở cùng nhau đâu, em ngại cái gì? 
Mình đấu lý không có nổi. 
Thôi được, ở thì ở, bà hành chết mày, xem chịu được bao lâu. 
-“Lấy tôi cốc nước!” 
-“Bật to điều hoà hộ cái…” 
-“Cho nhỏ điều hoà đi!” 
-“Cho to thêm chút, nóng chết rồi…” 
-“Lấy nước hoa quả đi, nước trắng ai mà uống được.” 
-“Dìu tôi vào nhà tắm, nhanh!” 
-“Bảo con Hồng mang tôi cái bánh giò cái!” 
-“Sao lại bánh giò, rõ ràng lúc nãy nói bánh xèo mà…” 
… 
Đời không ai nói được chữ ngờ, mang tiếng đi hành người ta, mà mình mỏi cả mồm, mệt cả người. Hắn “hầu hạ” nhiệt tình, nhưng không hề kêu ca một lời, trông vẫn rất điềm tĩnh, thảnh thơi. 
Đúng là vài người có khí chất lãnh đạm, bẩm sinh đã có, muốn khiến họ nổi đoá cũng khó. 
Về khoản nấu nướng, đối với một người sống bằng nghề bếp như mình, phải nói hắn dở tệ luôn. 
Mình bảo không cần phiền, có thể bảo bọn nhân viên trong quán nấu rồi mang tới, tất nhiên là bảo thương hắn vất vả, chứ ai mà dám phán cơm anh nấu như cám lợn. 
Buồn nỗi, chính vì không ý thức được năng lực của bản thân, hắn ngoan cường không chịu, nhất quyết nói anh làm cũng được, ở quán sợ bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094044/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.