Đôi môi Trần Tri Tri giật giật, đang lúc Chu Đông cho rằng cô muốn nói chuyện, bỗng nhiên cô đứng dậy, mím đôi môi mỏng lại thành một thật đường thẳng tắp: "Em đi trước đây."
"Tri Tri." Chu Đông chạy tới tựa như muốn ngăn cô lại.
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, hai bà tay buông hai bên người không khỏi nắm chặt lại thành quả đấm: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Bây giờ anh có hỏi em, em cũng không nói ra đâu, chẳng qua là em cảm thấy ở cùng với anh... hơi bị mệt."
Ba chữ sau cô nói rất khẽ, tựa như không xác định, vừa tựa như chỉ sợ làm tổn thương đến anh.
"Mệt mỏi sao?" Chu Đông không sao hiểu nổi, khẽ nhíu mày, "Em mệt mỏi ở đâu?"
Trần Tri Tri không trả lời tiếp nữa. Cô chăm chú nhìn lớp bụi trên mặt đôi dép vải bông một lúc lâu, lúc này tựa như đã quyết định, cô ngẩng đầu lên nói: "Trái tim em mệt mỏi, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đônem cảm thấy rất mệt mỏi, cho nên em mới muốn chia tay với anh."
Chu Đông im lặng.
Trần Tri Tri không nhìn anh. Cô vốn định lách qua bên cạnh để rời đi, ai ngờ anh lại lùi về phía sau mấy bước, một lần nữa ngăn cô lại.
"Anh đã làm những việc không được tốt sao?"
"Không phải, anh không có gì không tốt."
"Không có gì không tốt, vậy tại sao em lại muốn chia tay với anh?"
Chuyện này phảng phất giống như đang lượn vòng quanh trong mê cung mà không sao thoát ra được. Nhất thời đến nửa khắc, Trần Tri Tri cũng không sao nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-toi-yeu/2070212/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.