“Chúng tôi... Thật sự đã khai ra hết. Là Trần tiểu thư làm, cô ấy đúng là không có ý hại chết lão gia, chỉ là muốn tính kế với Hắc Lam tiểu thư.”
“Nói láo! Các cô là đồ ngậm máu phun người.” - Trần Thụy Ly tức giận hét lớn, muốn bay lại đánh hai cô hầu gái, nhưng Mạch Khải kịp giữ cô ấy lại.
Vương lão gia im lặng nghe hết câu chuyện, giờ mới lên tiếng: “Được thôi, nếu không có ai chịu nhận thì tống hai cô gái kia đi tù vì tội mưu sát ta.”
Hắc Hồng ra hiệu, liền có hai vệ sĩ bước vào lôi hai người hầu gái đi, vừa hai người họ vừa khóc lóc xin tha.
Viên Thiếp Ảnh giả bộ nhân từ: “Hắc Lam, tôi thật sự đổ oan cho cô, xin lỗi, đều là lỗi của tôi.”
Phỉ Phùng Lam khinh thường dáng vẻ giả tạo của cô ta, nhưng vẫn giữ phong thái tao nhã, cô cất súng vào: “Không sao đâu, ai cũng có lúc mắc sai lầm.”
“Bác trai, con thật sự xin lỗi. Con sẽ đi làm một ly nước ép khác mang lên cho bác.”
Vương lão gia gật đầu, ông ấy thấy mệt rồi cũng không tiện nói nhiều nữa, liền kêu mọi người lui ra.
Trời bên ngoài đột nhiên đổ mưa rất lớn. Phỉ Phùng Lam mặc bộ đầm trắng đứng trong nhà, khoanh tay trước ngực nhìn ra bên ngoài qua khung cửa kính lớn. Suy nghĩ của cô mong lung nửa thật nửa giả.
Trần Thụy Ly đi lại đứng kế bên, cũng nhìn ra ngoài trời.
“Cô tin tôi không?”
“Tin.”
Trần Thụy Ly hơi bất ngờ: “Nhưng mà hình như ánh mắt của cô không nói lên điều đó.”
Phỉ Phùng Lam nhếch mép cười nhẹ: “Coi ra con mắt cô lên cấp rồi nhỉ. Nhưng không phải tôi nghi ngờ cô, mà là tôi đang nghi ngờ Viên Thiếp Ảnh.”
Trần Thụy Ly cau mày: “Ý chị là...”
“Viên Thiếp Ảnh này thật sự không đơn giản chút nào. Ngoài khả năng diễn xuất như diễn viên truyền hình ra còn rất biết tính kế hại người. Cô nên cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng bao giờ nói chuyện riêng hay gặp mặt riêng với cô ta.”
Trần Thụy Ly nuốt nước bọt gật đầu, tâm tư cô hỗn loạn, giống như Phỉ Phùng Lam đã đoán trước được chuyện gì vậy.
Phỉ Phùng Lam không nói gì nữa, rảo bước về phòng. Hôm nay tâm trạng của cô thật sự không tốt chút nào, giống như thời tiết hôm nay vậy.
...----------------...
Cô vừa mở cửa bước vào phòng đã thấy có người đợi sẵn. Anh mặc bộ đồ ngủ, đầu vẫn còn ươn ướt. Cô lườm lườm: “Cậu chủ dùng nhà tắm của em?”
Anh cười tươi với cô: “Nhà tắm nào là của em? Tất cả là của anh mà.”
Phỉ Phùng Lam phồng má giận lẫy, bước lại ngồi kế bên anh.
“Hay là em lấy anh đi, rồi nhà tắm là của em, à không tất cả mọi thứ đều là của em luôn.”
Cô lấy tay vỗ nhẹ vào mặt anh: “Đồ thừa nước đục thả câu.”
Anh cười cười rồi ôm lấy cô, tâm tình: “Dạo này anh thấy em không vui. Nếu là vì cô gái đó, thì anh sẽ đuổi cô ta đi nhé?”
Phỉ Phùng Lam nhìn anh bằng ánh mắt cảm động, nhưng lại lắc đầu: “Ba của anh rất thích cô ta, nếu bây giờ anh đuổi đi giống như là chống đối ông ấy vậy.”
“Vậy em muốn làm thế nào? Nhìn em buồn rầu anh chịu không nổi.” - Vương Dịch Thiên vừa nói vừa lấy cằm cạ vào vai cô giọng nũng nịu.
“Em sẽ bắt được cái đuôi cáo già của cô ta, để mọi người nhìn thấy. Lúc đó ba anh sẽ không bênh vực cô ta nữa.”
Anh nhắm mắt lại ghé sát bên tai cô: “Em muốn sao cũng được, nhưng không được buồn nữa...”
...----------------...
Trong phòng của Viên Thiếp Ảnh, cô ta đứng trong phòng nhìn ra cơn mưa lớn bên ngoài, tay cầm chiếc điện thoại.
“Anh cứ làm theo kế hoạch, chắc chắn sẽ thành công.”
“Tại sao không phải Trần Thụy Ly mà lại là Hắc Lam?”
“Cô ta khó đối phó hơn con nhóc kia... nhưng lần này ả sẽ không gặp may nữa, hẹn gặp anh vào một ngày sớm hơn.”
Đầu dây bên kia cười tà mị: “Được, tôi cũng rất mong gặp cô... và cả người đẹp kia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]