Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó ở phòng Vương lão gia, Viên Thiếp Ảnh khóc lóc thảm thương, kể lễ: “Bác trai, rõ ràng là cô ấy đã cho con mượn xem thử, vậy mà vừa cầm lên đã bị gán tội ăn cắp... con... oan lắm...”

Vương lão gia thở dài cố xoa dịu cô ta: “Thôi nào Thiếp Ảnh, ta nghĩ chắc có uẩn khúc gì, chứ Hắc Lam không phải người như vậy đâu...”

“Ở đây không ai tin con, con chỉ có thể tâm sự với mình bác trai... xem ra cả bác cũng không tin con.” - Cô ta nói giọng giận dỗi, càng khóc thảm hơn.

“Thôi được rồi đừng khóc nữa, ta tin, ta tin mà.” - Vương lão gia cố gắng xoa dịu, cô ta mới nín khóc.

...----------------...

Xế chiều, Phỉ Phùng Lam chính tay ép một ly nước cam và gọt mấy quả táo, muốn đem lên cho Vương lão gia.

Cô gõ cửa vô cùng nhẹ nhàng từ tốn, lúc bước vào dáng vẻ cũng rất khoan thai: “Bác trai, con có gọt ít trái cây với làm ly nước ép, bác dùng một ít nhé.”

Vương lão gia cười hiền từ: “Hắc Lam, con thật có lòng, ta cũng hơi thèm nước ép cam.”

Ông đưa ly nước lên miệng định uống thì Viên Thiếp Ảnh xông vào: “Bác trai, ly nước đó có độc.”

Ông ấy nghe thấy hoảng hồn làm rớt ly nước bể tanh bành. Phỉ Phùng Lam quay lại nhìn cô ta nghi hoặc.

Mọi người nghe thấy tiếng động liền chạy lên xem, nhất là tiếng động ở phòng Vương lão gia, chắc chắn có chuyện lớn rồi.

“Cô nói cái gì mà có độc?” - Phỉ Phùng Lam giận dữ nhìn cô ta.

Viên Thiếp Ảnh ra vẻ hiền lành: “Lúc nãy tôi thấy cô... bỏ thứ gì đó vào trong ly nước.”

Vương lão gia bán tín bán nghi nhìn hai người. Lúc đó Vương Dịch Thiên vừa lên đến, nghe hết những câu nói vừa rồi.

Anh nhìn cô: “Cô ta nói đúng hay sai?”

“Sai.” - Cô chỉ nói một câu chắc nịch.

“Anh biết rồi.” - Rồi anh quay sang Vương lão gia: “Ba à, Hắc Lam không bỏ độc.”

Viên Thiếp Ảnh cau mày: “Sao Vương thiếu gia có thể chắc chắn như vậy? Lúc nãy chính mắt tôi đã nhìn thấy mà.”

Hắc Long lên tiếng: “Một mình cô nhìn thấy thì đủ bằng chứng sao?”

“Không chỉ một mình tôi, có mấy người hầu gái cũng thấy nữa.” - Cô ta nói xong ra hiệu cho hai người nữa đi vào, vừa bước đi là hai cô hầu gái run run không dám ngoảnh mặt lên.

“Nói đi, có phải các cô nhìn thấy Hắc Lam bỏ thuốc vào ly nước không?”

Cả hai đều đồng thanh trả lời: “Phải ạ.”

Phỉ Phùng Lam tức giận quay sang Vương lão gia: “Bác trai, con xin thất lễ.”

Cô nói xong móc ra cây súng, lên đạn chĩa vào hai người hầu gái khiến bọn họ quỳ rợp xuống đất: “Cô Hắc Lam, xin tha mạng cho chúng tôi... chúng tôi chỉ biết nói đúng sự thật.”

Cô cười khinh bỉ: “Sự thật hay không ăn vài viên đạn sẽ biết. Tôi giết không ít người rồi, tuyệt đối không phải là móc súng ra đe dọa các cô.”

“Nói! Ai sai các cô ám hại tôi?” - Giọng Phỉ Phùng Lam cực kì uy nghiêm, ánh mắt cô đỏ cả lên.

Một người hầu gái run sợ lên tiếng: “Là... là Trần tiểu thư.”

Trần Thụy Ly giật mình, nhìn Phỉ Phùng Lam lắc đầu lia lịa. Phỉ Phùng Lam hơi cau mày, nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp.

Trần Lập Thy lập tức lên tiếng: “Không phải đâu, Thụy Ly sẽ không hại dượng của nó.”

Phỉ Thục Mỹ gật đầu: “Đúng vậy, cô ta không thể ngu ngốc đến mức hại chết lão gia để bị tống khỏi nhà nhanh hơn.” - Trần Thụy Ly nghe xong gật đầu lia lịa nhìn mọi người bằng ánh mắt vô tội vạ.

Vương Dịch Thiên nói chuyện với Hắc Hổ bằng ánh mắt, anh liền hiểu ý tiến lại gần hai cô hầu gái: “Nói mau, ai sai các cô làm việc này?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.