Bọn họ nói đã tìm được một đôi mắt phù hợp với Phó Nhược Hằng. Khi biết được điều đó, Phó Nhược Hằng đã rất vui, anh từng tưởng tượng ra rất nhiều lần hình dáng của con gái bọn họ.
Anh rất muốn nhìn thấy lại gương mặt xinh đẹp của Trình Ý. Phó Nhược Hằng thường tự trách bản thân mình ngu ngốc đến nhường nào.
Rõ ràng trước đây mỗi ngày đều có thể được nhìn mặt cô, anh lại không cố gắng để nhìn cô thêm một chút nữa. Để bản thân có thể khắc sâu hình bóng của cô trong tâm trí. Để đến nỗi khi bản thân mù lòa hay thậm chí mất trí nhớ, anh vẫn nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Anh hôn lên đôi môi cô, dịu dàng ôm lấy cô trong vòng tay, bọn họ triền miên thâu đêm. Hơi thở của Trình Ý dường như đã khảm sâu vào trong lồng ngực Phó Nhược Hằng. Bao nhiêu yêu thương đã bỏ lỡ từng ấy năm, bây giờ lại giống như mồi lửa khiến cho anh muốn chiếm hữu lấy cô nhiều hơn.
Có những thứ càng không thể nhìn thấy, càng khiến cho con người ta khao khát có được.
Trình Ý tuy cảm thấy vui thay Phó Nhược Hằng nhưng trong lòng cô vẫn luôn lo sợ. Lo rằng khi anh nhìn thấy lại được ánh sáng, khi bên ngoài có nhiều cô gái xinh đẹp hơn, liệu anh có còn yêu cô như bây giờ hay không?
Anh cảm thấy chỉ vì bản thân không thể nhìn thấy được đã trở thành gánh nặng của Trình Ý. Tuy rằng đôi mắt đó là anh nợ cô, anh muốn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476689/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.