Tống Tri Hành biết mình ở đâu trong trái tim cô, cậu cũng không dám cưỡng cầu. Cậu đã ở bên cạnh cô rất lâu, với hy vọng sẽ thay đổi được suy nghĩ của cô. Nhưng đến bây giờ cậu mới biết được, có những thứ tình cảm mà thời gian chẳng thể lay chuyển được.
Bốn năm của cậu cũng không bằng mười năm yêu Phó Nhược Hằng. Có lẽ tất cả những điều cậu làm cho cô cũng không bằng một đôi mắt của Phó Nhược Hằng.
Nếu như trong tim cô không thể yêu cậu, vậy thì chi bằng cậu làm người tốt, tác hợp cho hai người.
Trong một cuộc tình ba người chỉ cần một người chịu buông tay thì sẽ có hai người được hạnh phúc. Cậu yêu cô nên anh sẽ buông tay.
Sau khi nghe Tống Tri Hành nói xong, Trình Ý liền vội vàng cúi đầu, trên môi chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi” liền ôm lấy váy cưới rời khỏi đó. Cô cũng mặc kệ là bây giờ bản thân đang mặc váy cưới hay là tất cả quan khách đang ngồi bên dưới đang chỉ trỏ vào khung cảnh hỗn loạn phía trước.
Tống Tri Hành nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu cho vơi đi cơn đau như muốn cắt da cắt thịt. Cậu đứng như trời chồng trên khán đài, cậu không nhìn theo bóng hình cô lúc rời đi. Bởi vì cậu sợ, chỉ cần cậu nhìn theo liền sẽ không thể để cho cô rời đi được nữa.
Khung cảnh bên dưới vô cùng hỗn loạn, Tống Tri Hành cũng là một người có máu mặt trên thương trường. Vậy mà lại bị hủy hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476679/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.