Sau khi trải qua hơn mười giờ đồng hồ ở trong phẫu thuật, cuối cùng cô cũng được đẩy ra ngoài. Tống Tri Hành lo lắng đến mức đứng ngồi không yên. Chỉ có thể cầu xin ông trời chiếu cố cô một lần duy nhất.
Cuối cùng có lẽ ông trời cũng đã nghe thấy được lời cầu xin của cậu, bác sĩ nói ca phẫu thuật của cô kết thúc rất thành công. Chỉ cần tịnh dưỡng chờ ngày tháo băng mắt là được.
Sau đó Tống Tri Hành luôn túc trực bên giường bệnh của cô không hề rời khỏi. Đến ngày thứ hai khi cô hôn mê, cậu đã không nhìn thấy Phó Nhược Hằng ở bệnh viện.
Người đàn ông kia cũng thật nghị lực, như vậy rồi mà lại không chịu tịnh dưỡng đã vội rời đi.
Đến bây giờ, cậu mới có thể không tức giận khi nghĩ về Phó Nhược Hằng, có lẽ Phó Nhược Hằng cũng đã làm được một việc ra dáng đàn ông.
Tống Tri Hành đột nhiên nhớ đến lời hứa với Phó Nhược Hằng, cậu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô và Tiểu An. Còn chuyện Phó Nhược Hằng hiến mắt cho cô, cả đời này anh cũng sẽ không để cho cô biết được.
Không muốn cô phải áy náy, cắn rứt với Phó Nhược Hằng. Chỉ cần cô biết được người hiến mắt cho cô chính là Phó Nhược Hằng, Trình Ý sẽ lại không tự chủ được mà quay về bên anh ta. Hai năm nay trái tim của Trình Ý ra sao đâu phải là anh không biết. Miệng cô nói không quan tâm nhưng mỗi lần nghe nhắc đến cái tên Phó Nhược Hằng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476677/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.