“Cô có biết vợ tôi tên là gì không?”
Cô ta nhìn anh, đôi mắt anh đỏ ngầu, hoảng sợ lắc đầu nói: “Em không biết.”
“Cô ấy tên là Trình Ý. Sao, cô có thấy quen không?”
Lúc này cô ta mới giật mình, không thể ngờ được người phụ nữ vừa mình cướp mất đàn chính đêm qua lại chính vợ cũ của Phó Nhược Hằng.
“Em… em không biết.”
“Vậy sao? Vậy mà tôi cứ tưởng đêm qua bởi vì ai kia ghen tị với cô ấy mà giở thủ đoạn không trong sạch cướp mất công việc của cô ấy.”
Bàn tay anh càng bóp mạnh hơn, “Mau đi xin lỗi cô ấy cho tôi!”
“Tại sao? Dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi cô ta?”
Phó Nhược Hằng tức giận, không biết người phụ nữ trước mặt lại hống hách như vậy.
“Dựa vào việc cô ấy là Phó phu nhân, người vợ danh chính ngôn thuận của Phó Nhược Hằng tôi.”
Trương Mỹ Nhân cười nhạt, “Phó phu nhân? Nếu như em nhớ không nhầm thì anh đã ly hôn với cô ta rồi kia mà? Lúc trước anh chẳng phải còn chẳng thèm thừa nhận cô ta là vợ mình sao? Còn tỏ ra chán ghét cô ta để mặc cô ta bị người khác tùy ý bắt nạt sao? Anh ghét Trình Ý, cả thế giới đều biết còn tỏ ra thâm tình làm cái gì? Cô ta bây giờ chỉ là một con mù mà thôi.”
Chát!
“Cô câm miệng!”
Phó Nhược Hằng vậy mà thẳng tay tát vào mặt cô ta. Phó Nhược Hằng tuy tàn nhẫn độc ác nhưng không bao giờ đánh phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476670/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.