Tuy là không nhìn thấy nhưng Trình Ý dường như cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phía trước, bối rối hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không… không có gì. Chỉ là có một hạt bụi dính trên mặt em thôi.”
Một cảm giác quen thuộc không nói thành lời khi tiếp xúc với người đàn ông này khiến cho Trình Ý có chút mơ hồ.
Một cảm giác vừa thân thuộc lại rất đỗi xa lạ. Vừa giống với người mà trong lòng cô mong nhớ nhưng anh lại chưa từng dịu dàng với cô như vậy.
Trình Ý hơi lúng túng nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Cô biết người đàn ông này không thể là anh được, anh hận cô chết còn chẳng kịp, sẽ không bao giờ đối xử với cô dịu dàng như vậy.
Anh còn đang hạnh phúc với vợ con kia mà, bất giác nghĩ đến điều đó khiến cho trái tim Trình Ý đau nhói. Cô vội vàng quay mặt sang hướng khác. Cô không muốn bản thân nhớ đến người đàn ông bạc tình kia nữa.
“Cảm ơn anh. Xong rồi thì anh cứ về đi, tôi tự lo được.”
Nhưng trái với lời xua đuổi lần này của cô, anh vậy mà lại mặt dày kiếm cớ. “Chân em đang đau, làm sao mà đi lại được?”
“Nhưng tôi còn chưa nấu bữa tối cho con gái tôi. Con bé sắp đi học về rồi.”
Phó Nhược Hằng mỉm cười, viết vào trong lòng bàn tay cô mấy chữ.
“Em cứ ngoan ngoãn ngồi đây đi. Tất cả cứ để tôi lo.”
“Anh biết nấu ăn sao?”
“Tôi không biết! Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476657/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.