Khi Phó Nhược Hằng chạy đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy có mỗi Tống Tri Hành đang ngồi đó thất thần với toàn thân đều là máu tươi.
Hắn lao đến, túm lấy cổ áo Tống Tri Hành, giống như thật sự phát điên, hét lớn vào mặt cậu, “Trình Ý đâu? Trình Ý đâu rồi?”
Tống Tri Hành đang rối loạn, lại nhìn thấy Phó Nhược Hằng, cậu không thể kìm được cảm xúc, giật tay hắn ra tiện thể đấm cho Phó Nhược Hằng một cái. Tống Tri Hành ra tay rất mạnh, Mộng Dao cũng không hề ngăn cản.
“Phó Nhược Hằng, nếu như không phải tại anh thì Trình Ý cũng không phải chết. Anh ở đây kêu gào cái gì chứ? Anh có tư cách hạnh phúc trên sự đau khổ của Trình Ý kia chứ? Anh thì được hạnh phúc còn cô ấy phải chết.”
Giọng nói của Tống Tri Hành trầm xuống, dường như là tuyệt vọng. Oán trách Phó Nhược Hằng cũng chẳng có tác dụng gì.
“Nếu như cô ấy không trở về đây, có lẽ… cô ấy cũng không phải chết. Nếu như không phải tại anh, cô ấy cũng không đau khổ như vậy.”
Phó Nhược Hằng bị đánh, máu từ miệng chảy ra nhưng hắn lại không thấy đau chút nào. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình dường như đã bị những lời nói của Tống Tri Hành vạch trần tất cả.
Đúng vậy, nếu như người đang nằm trong phòng cấp cứu giành giật sự sống với thần chết đó là hắn thì tốt biết mấy.
Hắn nợ cô quá nhiều.
Không chỉ là mười năm đó, mà còn là cả những lời nói làm tổn thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476646/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.