Phó Nhược Hằng nhìn cô đầy tức giận, không cam lòng nói với theo, “Trình Ý, cô nhất định sẽ hối hận thôi. Đến lúc người đàn ông kia vứt bỏ cô cũng đừng quay lại tìm tôi.”
Trình Ý dừng lại, nhưng không có quay đầu lại nhìn. Đến giờ phút này Phó Nhược Hằng vẫn cho rằng cô rời xa hắn sẽ không thể sống nổi sao.
“Cảm ơn Phó tổng đã nhắc nhở, cho dù có bị vứt bỏ tôi cũng sẽ không đến tìm anh ăn xin đâu.”
Từ xa, Lâm Tư Hạ đã chạy đến. Vừa ly hôn xong cô ta đã tìm đến tận đây là muốn trêu tức cô hay là muốn nói với cô, cô ta thắng rồi.
“Anh Nhược Hằng, hai người ly hôn rồi có đúng không? Vậy là chúng ta có thể ở bên nhau rồi có đúng không?”
Những câu chuyện sau đó, Trình Ý không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Trái tim cô bước ra khỏi cuộc tình này sớm đã vỡ nát tan tành rồi.
Ai thắng, ai thua đối với cô chẳng còn quan trọng nữa…
Tờ khăn giấy đưa đến trước mặt cô, một giọng nói dịu dàng quen thuộc khẽ vang lên bên tai cô, “Muốn khóc thì khóc ra hết đi.”
Trình Ý ngước lên, phát hiện là Mộng Dao, vô chỉ cười tươi nói, “Tại sao phải khóc, nếu như có khóc cũng phải là bọn họ khóc. Mình đây thoát khỏi bể khổ, mừng còn không kịp.”
Mộng Dao ngồi xuống bên cạnh, choàng tay qua vai cô, “Vậy thì chúc mừng Trình tiểu thư thoát khỏi bể khổ.”
“Người mình vừa mới đá là anh trai ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476611/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.