Sau khi Phó Nhược Hằng nhìn thấy Trình Ý như vậy, hắn cũng không dám tin là cô lại có thể hành động điên rồ như vậy. Trước đây cho dù hắn có không cho cô vẫn giải thích kia mà, bây giờ thì dám ngàn nhiên ở trước mặt hắn sỉ nhục Lâm Tư Hạ.
Trình Ý ngẩng cao đầu, nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm của Phó Nhược Hằng, trái tim đau đớn.
Đây có lẽ là lần cuối cùng cô đứng trước mặt hắn với tư cách là một người vợ. Sau này gặp lại, cô sẽ hoàn toàn xem hắn như người xa lạ, một người xa lạ cô từng rất yêu.
Trình Ý xoay lưng mà rời khỏi đó, không thèm ngoảnh đầu nhìn lại hắn lấy một lần.
Cô đã học được từ hắn cách tàn nhẫn, tàn nhẫn với người cô từng cho là cả thế giới.
Khi yêu thì con người ta mới hèn mọn mà nhẫn nhịn cho qua. Hết yêu rồi thì không cần phải khom lưng cúi đầu trước mặt ai cả. Bởi vì ai cũng có lòng tự trọng không được phép giẫm đạp
Cô cảm thấy hai năm nay cô đã đủ hèn mọn đến cùng cực rồi, bây giờ tỉnh ngộ, có lẽ vẫn chưa quá muộn để bắt đầu lại từ đầu.
Dù sao thì đời người dài như vậy, chúng ta vẫn luôn luôn có một cơ hội để bắt đầu lại gọi là ngày mai.
Phó Nhược Hằng là ai? Lâm Tư Hạ lại là ai?
Từ trước đến nay chỉ có người khác rời khỏi hắn là sống không được, chỉ có người khác cầu xin sự thương hại của hắn. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476610/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.