Ông nội nhìn Trình Ý, hình như từ khi gả vào nhà họ Phó, Trình Ý chưa từng cười đùa vui vẻ bao giờ. Tuy cô không nói nhưng ông biết Phó Nhược Hằng chưa bao giờ xem cô là một người vợ, chưa từng đối xử tốt với cô một ngày nào.
 
Đến tận bây giờ, khi nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của cô, lần đầu tiên ông nghĩ, có phải năm đó ông đã sai rồi không?
 
Ông đáng lẽ ra không nên ép Nhược Hằng lấy cô. Ông muốn cô dùng sự lương thiện, đơn thuần của cô để cảm hóa trái tim của Phó Nhược Hằng nhưng hình như ông đã sai rồi.
 
Trái tim lạnh lùng sắt đá của Phó Nhược Hằng chẳng thể nào nhận ra được ai mới là người thật lòng yêu mình.
 
Nghe đến hai chữ “ly hôn”, trong lòng Phó Nhược Hằng khẽ nhói nhói lên. Hắn không hiểu là mình bị gì nữa.
 
Trước đây hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân vô nghĩa này với cô thôi. Vậy mà khi cô nói muốn ly hôn, hắn lại dùng thủ đoạn ép buộc không cho cô đi.
 
Rốt cuộc là tại vì sao?
 
Đến trái tim hắn, hắn cũng không thể hiểu rõ được. Có lẽ hắn chẳng hiểu rõ gì cả.
 
Ngay cả cô gái kia, yêu hắn như thế nào, hắn cũng chẳng hiểu rõ được…
 
Ông nội tức giận quay sang nhìn hắn, “Phó Nhược Hằng, bây giờ con tính như thế nào?”
 
“Có muốn ly hôn hay là không?”
 
“Con sẽ không ly hôn đâu.”
 
Câu nói này khiến cả ông nội lẫn Trình Ý đều rất ngạc nhiên. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476589/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.