“Nhược Hằng, có phải anh yêu cô ta rồi không?”
“Yêu? Anh sao có thể yêu cô ta chứ? Cô ta chẳng qua chỉ là một quân cờ anh dùng để đối phó với ông nội thôi.”
“Thật vậy sao?” Cô ta nhoẻn miệng cười, khẽ hôn lên má Phó Nhược Hằng một cái.
Lúc này âm thanh mở cửa lại một lần nữa vang lên, bốn mắt đối hai, người đi vào là cô. Cô đến theo lời dặn của hắn, nào ngờ trước mắt lại bắt gặp cảnh tượng này.
Không ngờ hai người bọn họ ngay tại văn phòng cũng không cần kiêng dè ai mà ôm ôm ấp ấp. Thấy cô đi vào, Lâm Tư Hạ cũng không có chút chột dạ mà cứ thế ôm lấy Phó Nhược Hằng. Giống như đang chọc tức Trình Ý vậy.
Trình Ý mỉm môi, biết vậy cô đã không đến, nhìn thấy cảnh chồng mình ôm người phụ nữ khác, làm sao cô chịu được đây?
Trên người Lâm Tư Hạ còn mặc một chiếc váy bó sát để lộ vòng một lấp ló. Rõ ràng là đang muốn quyến rũ Phó Nhược Hằng kia mà.
Phó Nhược Hằng nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của cô, chân mày giãn ra mấy phần. Thì ra là cô tới thật, chỉ là không đúng lúc mà thôi.
“Cô đến rồi.”
Vậy mà cô còn cho rằng sau khi xảy ra loại chuyện kia, hắn sẽ có một chút áy náy, nhưng hắn chưa từng để cô vào lòng. Có lẽ cố tình gọi cô tới chỉ là để chứng kiến cảnh này.
Cô chỉ cúi đầu, chậm rãi đi về phía bàn, cẩn trọng đặt đồ ăn lên trên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476572/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.