Chương trước
Chương sau
“Tôi làm gì? Cô nói xem tôi đây là muốn làm gì? Cô nghĩ sao nếu như tôi và cô làm tình trên chính chiếc giường này?”

Cô nhìn người đàn ông bên trên mình, ánh mắt bị lời nói của hắn làm cho vô cùng hoảng sợ, ngón tay cô run rẩy bám lấy cánh tay hắn, cảm giác này thật lạnh lẽo.

“Chẳng phải anh yêu cô ta sao? Anh căm ghét tôi lắm kia mà?”

Phải, hắn căm ghét cô hủy hoại cuộc đời hắn lắm kia mà. Vậy thì hắn đang làm cái gì vậy chứ?

Nhưng còn chưa kịp để hắn lấy lại chút lý trí còn sót lại, bàn tay đã vươn đến chạm vào cúc áo cô, hắn dùng lực ôm chặt lấy cô gái trong lòng.

Ánh mắt trầm tĩnh lúc này mơ màng, nhưng hắn biết rõ người hắn đang ôm là ai.

Là cô.

Hương thơm trên người cô vẫn vậy, không thể nhầm lẫn đi đâu được. Dù chỉ nằm bên cạnh cô mỗi đêm vẫn có thể ngửi thấy được. Mắt kính của hắn rơi xuống, để lộ đôi mắt một mí dài mỏng như đường tăm, ánh mắt mang đến một loại dự cảm đáng sợ có thể cắn nuốt cả người khác.

“Cũng không phải là chưa ngủ, cô cần gì phải tỏ ra bản thân mình trong sạch như vậy. Chẳng phải mấy năm nay cô luôn muốn tìm cách bò dưới thân tôi, được thực hiện nghĩa vụ người làm vợ với tôi đó sao?”

Phó Nhược Hằng nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ dáng cho cô. Tâm tư của cô gái này quá đơn giản, hắn vừa nhìn liền đã biết cô muốn cái gì.

Hắn chơi cô trong lòng bàn tay.

Xoẹt, xoẹt!

Tiếng mảnh vụn quần áo cô rơi dưới sàn đất lạnh lẽo. Khi Trình Ý còn chưa kịp chớp xong đôi mắt đầy nước, người đàn ông kia đã tháo bỏ toàn bộ những thứ trên người cô. Ngay cả đồ lót cũng không tha.

Trình Ý giống như con giun bị người đàn ông kia kẹp lấy, cố sức vùng vẫy, chỉ càng khiến hắn thêm hả hê.

Cả căn phòng ngoài sự lạnh giá đến khiến con người ta tê tái ra chỉ còn có bóng tối bao trùm lên tất cả. Trong bóng tối ấy, cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của Phó Nhược Hằng đang nhìn chằm chằm lấy cô.

Một người đàn ông tuấn tú, điển trai như nam thần từng khiến cô say đắm từ cái nhìn đầu tiên… Người con trai ấy không còn nữa.

Thay vào đó là một người chồng mà đến cô cũng không thể hiểu nổi tâm tư hắn đang nghĩ cái gì?

“Phó Nhược Hằng, anh không được phép làm như vậy. Nếu như anh muốn phát tiết thì đi tìm Lâm Tư Hạ của anh đi.”

Nhưng hắn sẽ nghe sao?

Tay hắn rất nóng, ánh mắt hắn giận dữ, bóp chặt lấy cổ tay cô, cười đầy khinh bỉ, nói: “Chẳng phải lúc trước cô có thể bất chấp tất cả dùng mưu mô hèn hạ để lên giường với tôi sao? Bây giờ lại tỏ ra chán ghét làm cái gì?”

Những lời này giống như dao găm, bổ vào tim Trình Ý.

Trái tim cô thấm đẫm nước mắt.

Thì ra trong mắt hắn, cô lại là loại phụ nữ bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn như vậy. Nhưng… nếu như cô quả thật bất chấp tất cả như vậy, liệu có im lặng nhìn chồng mình lên giường với người phụ nữ khác không?

Không chỉ hắn, mà ngay cả Lâm Tư Hạ, tất cả đều sỉ nhục cô như vậy.

Giờ đây những điều hắn đang làm chính là trừng phạt và trút hết căm hận lên người cô.

Hắn làm chuyện này không phải vì yêu cô, mà là vì muốn khiến cho cô phải đau khổ.

Tại sao yêu một người lại đau khổ đến như thế này?

Tại sao cô gái đó xứng đáng được hắn yêu thương, có tất cả sự yêu thương và chiều chuộng của hắn còn cô thì chỉ có thể nhận lại được sự ghẻ lạnh mà thôi?

Bàn tay hắn nóng hổi ghì chặt cô xuống dưới giường. Ngay trên chính chiếc giường cô tận mắt trông thấy chồng mình và người phụ nữ khác ân ái với nhau. Bây giờ hắn lại đang muốn làm chuyện đó với cô.

Sức mạnh của hắn quá lớn, cô chẳng thể chống đối lại được. Giọng nói người đàn ông giống như mãnh thú gầm gừ trong cổ họng, tưởng như muốn nuốt chửng lấy cô vậy.

Đôi môi cô bị hắn điên cuồng cắn mút, thô kệch đầy đau đớn chứ không có chút gì giống như là đang đối với người phụ nữ mình yêu vậy.

Hắn đối với Lâm Tư Hạ có như vậy không?

Đôi lúc cô cảm thấy rất ghen tị với Lâm Tư Hạ vì có được trái tim của Phó Nhược Hằng. Sự dịu dàng mà cô vĩnh viễn chỉ có thể đứng phía sau trông đợi.

Nếu như hắn đã ghê tởm với cô như vậy, tại sao lại còn chạm vào người cô? Để trái tim cô lại đau đớn đến như thế này? Như thế này?

Trình Ý bị hắn hôn đến khóc nghẹn bật ra từng tiếng, Máu rướm miệng đầy tanh tưởi, ngập tràn trong hơi thở là sự thô bạo chiếm đoạt.

Hắn điên cuồng đẩy lưỡi quét qua mọi ngóc ngách trong miệng cô một cách mạnh bạo. Cô muốn đẩy người đàn ông này ra, đặc biệt là nụ hôn kia, chỉ cần nghĩ đến việc đôi môi này đã từng chạm qua thân thể của Lâm Tư Hạ, cô liền cảm thấy vô cùng ghê tởm, muốn nôn, muốn lập đi súc miệng. Mùi vị trong cổ họng trở nên buồn nôn hơn bao giờ hết.

Bốp!

Chính là vừa khi nơi khóe môi cô đầy máu, cô hạ táng hắn một cái tát, chính là Trình Ý đã tát người đàn ông cô từng yêu bằng cả trái tim mình.

“Phó Nhược Hằng, tôi hận anh. Anh dám động vào tôi, tôi sẽ cho cô tình nhân kia của anh biết bộ mặt thật giả tạo của anh ngay lúc này.”

Sau cú tát của Trình Ý, hắn thực sự đã dừng lại, một bên mặt đỏ ửng, hàm răng nghiến chặt bóp lấy cằm cô, ánh mắt toàn bộ là giận dữ: “Tốt! Rất tốt! Trình Ý, vậy còn cô thì sao? Cô bằng lòng từ bỏ cuộc sống tốt đẹp này ư? Ngoại trừ tình yêu, cái gì tôi cũng có thể thỏa mãn cho cô cả.”

Không đâu! Thứ mà cô cần ấy, hắn vĩnh viễn chẳng thể cho cô được đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.