Rõ ràng biết người đàn ông đó đem cô về đây chỉ là để giày vò cô, khiến cho cô khổ sở đối mặt với cô đơn mà thôi. Cô lại còn hy vọng cái gì chứ?
Rõ ràng biết trái tim người đàn ông đó còn lạnh lùng hơn cả sắt đá, lại còn mong chờ điều viển vông làm cái gì?
Chỉ là trong khoảnh khắc thấy hắn đích thân đến Trình gia đón cô, trong lòng cô có chút hy vọng hắn lại cần cô. Cô biết bản thân mình rất ngốc nhưng khi yêu mấy ai có thể chọn lý trí thay vì trái tim.
Càng huống hồ chi cô đã yêu Phó Nhược Hằng tận mười năm. Mười năm ấp ủ trong tim một hình bóng, mười năm dõi theo một người trong âm thầm. Mười năm vô số lần chỉ mong người đó có thể quay lại nhìn mình dù chỉ một lần.
Phó Nhược Hằng đã trở thành chấp niệm khó bỏ của Trình Ý rồi.
Cho nên khi được gả cho Phó Nhược Hằng, cô đã hạnh phúc biết bao, bất chấp tất cả, bất chấp biết rõ trong lòng hắn không có vị trí nào cho cô.
Nhìn Trình Ý bật khóc nức nở, Mộng Dao đau lòng ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi: “Trình Ý, anh ấy không phải là người đàn ông dành cho cậu đâu.”
Cô ấy biết trước sẽ như vậy. Cho dù ngoài mặt Trình Ý nói sẽ buông bỏ nhưng trong thâm tâm đã yêu Phó Nhược Hằng sâu đậm, sâu đậm đến mức có lẽ đến chính ngay cả bản thân Trình Ý cũng không nhận ra được.
Cho nên mới không cam lòng đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476565/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.