7.
Ngồi trên xe, tôi chợt nhận ra đây không phải đường về nhà mà là đường đến công ty.
"Anh đi công ty?"
“Không.” Anh cười nhìn tôi.
Chiếc xe chạy ngang qua công ty và dừng lại trong một con hẻm.
Trước mắt chúng tôi là một cửa hàng bánh ngọt được trang trí rất xinh. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nó đẹp đến mức tôi gần như không thể rời mắt.
“Tinh Tinh, cửa hàng này đẹp không?” Tống Văn Nghiên hỏi tôi.
Tôi gật đầu lia lịa: “Còn phải nói!"
Anh đột nhiên đưa chìa khóa cho tôi, "Tinh Tinh, sinh nhật vui vẻ."
Tầm nhìn của tôi đột nhiên nhòe đi.
Đã bao năm tôi không được nghe câu này rồi, lâu đến nỗi tôi quên mất ngày sinh nhật của mình.
Trước đây khi đang ăn bánh ngọt trong văn phòng của Tống Văn Nghiên, tôi vô tình nói rằng nếu tôi có một cửa hàng bánh ngọt, tôi sẽ tự làm bánh mỗi ngày.
Không ngờ, anh vẫn còn nhớ.
Tôi chưa từng được yêu thương như vậy nên bối rối không biết nên đáp lại anh thế nào. Qua loa quẹt ngang mu bàn tay lau nước mắt, tôi ngơ ngác nhìn Tống Văn Nghiên.
Anh ấy chỉ cười và xoa đầu tôi. "Đừng khóc."
Tôi đột ngột tiến lên một bước, nhào vào trong lòng anh, ôm lấy anh. Mặc kệ Tống Văn Nghiên căng thẳng đến đứng hình, tôi chỉ muốn tham lam chiếm lấy hơi ấm này.
Tôi khóc nức nở trong vòng tay anh, những mộng tưởng thuở nhỏ cuối cùng cũng thành sự thật hết rồi.
"Tống Văn Nghiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoi-sao-nho-anh-la-anh-trang-sang/3495157/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.