1,
Bố tôi nợ cờ bạc 800.000 tệ không có khả năng trả. Đúng lúc ông ấy đang khó khăn thì một chủ nợ chưa từng gặp mặt đột nhiên đề nghị gán tôi đổi nợ.
Cả nhà mừng lắm vì chẳng những giải quyết được nợ nần mà cũng tống khứ được tôi luôn.
Không một ai trong gia đình thích tôi cả.
Bố tôi gọi tôi là đồ khốn nạn, tôi ăn đòn như cơm bữa.
Bố còn đánh mẹ mỗi khi ông say rượu, gọi bà ấy là đồ đ.ĩ. Mẹ nghĩ nguyên nhân bà bị đánh là do tôi nên bà ấy cũng ghét tôi.
Tôi còn có một đứa em gái nhỏ hơn ba tuổi, tên là Nam Vân, là con gái cưng của bố mẹ.
Con bé nói rằng nó là công chúa và tôi là nô lệ của nó, vì vậy nó có thể bắt nạt tôi tùy ý nhưng tôi không được phép đánh trả, nếu không bố mẹ sẽ đánh tôi thậm tệ hơn.
Khi hay tin mình sẽ bị coi như hàng hóa để đem đi trả nợ, tôi không vùng vẫy gì cả. Dẫu sao cũng chẳng còn gì có thể tệ hơn cuộc sống hiện tại, tôi nghĩ thế.
Một chiếc ô tô màu đen đỗ trước cửa, nước sơn bóng loáng của nó không hợp với con hẻm đổ nát này chút nào.
Một tia ghen tị hiện lên trong mắt Nam Vân, nó cười nói với tôi: "Chị đi mà ngủ với đám đàn ông, trở thành một người phụ nữ bẩn thỉu y như mẹ chị đi."
Tôi không cảm xúc nhìn con bé. Nó giống bố quá, trong đầu chỉ toàn những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoi-sao-nho-anh-la-anh-trang-sang/3495156/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.