"Này, cầm lấy."
Ngồi trên xe taxi, Chấn Phong đưa cho Phương Hân chiếc túi mà vừa hôm qua cô đã bị một tên ất ơ nào đó cướp mất. Phương Hân vui mừng sung sướng, cô cầm lấy từ tay Chấn Phong rồi kiểm tra, thật may quá đồ đạc trong túi vẫn còn nguyên vẹn, tuy nhiên Phương Hân lại cảm thấy sai sai ở đâu đó.
"Anh tìm thấy nó kiểu gì vậy?"
Chấn Phong khoanh tay, ngửa mặt lên và dựa lưng vào ghế.
"Không thắc mắc!"
Phương Hân nhăn mặt.
"Nhưng mà chiếc bút màu đen trong túi xách em mất rồi, trời ạ."
Câu nói của Phương Hân khiến Chấn Phong chú ý, anh mở mắt ra, ngồi thẳng dậy rồi quay sang hỏi Phương Hân đang cố gắng tìm kiếm lại chiếc bút.
"Bút của em ư?"
"Đúng rồi. Hôm trước em có nhờ dì Bích mua cho em một cái bút, vì em hay viết nhật ký. Quái lạ."
Chấn Phong nhíu mày, vậy là thiết bị nghe lén đó không liên quan đến bà Nhã ư? Theo như quan sát của anh, dì Bích rất yêu thương Phương Hân, quan tâm chăm sóc cô bé giống như con gái ruột, cộng thêm việc dì Bích và bà Nhã không hợp nhau lắm, không có lý do gì để dì Bích lại làm như vậy cả. Chấn Phong an ủi Phương Hân.
"Có cái bút thôi mà, lát nữa đi mua."
Phương Hân gật đầu. Chấn Phong đưa cô ra ngoại ô thành phố K, ở thành phố này, nông trại nho là một trong những nơi nổi tiếng, thuộc sự sở hữu của một người thân thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-duy-nhat/2706200/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.