Bà Lệ đã nói là bà sẽ làm, ba mươi phút sau người của bà gọi điện báo lại tất cả những gì liên quan đến cô bé tên Lam kia, địa chỉ nhà, trường, họ tên, tuổi tác. Bà Lệ còn khẳng định chắc nịch với ông Phi, sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp, bảo ông cứ yên tâm.
Tài xế chở bà Lệ đến một con phố nhỏ, một nơi chủ yếu dành cho sinh viên thuê trọ. Những ngôi nhà ở đây cũ kĩ nhưng mọi thứ tương đối sạch sẽ. Bà Lệ dừng chân ở trước một căn phòng nhỏ, người chủ nhà lúc trước nghĩ rằng bà là người thân của cô bé Lam nên đã để cho bà Lệ vào. Cô bé Lam từ hôm qua đến giờ vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ, tinh thần không ổn định. Cô ngồi trên giường, ôm đầu gối cuộn tròn một chỗ. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lam giật mình nhẹ, cô định không bước ra ngoài nhưng suy nghĩ đôi chút, cô bước xuống giường, đi chân đất ra mở cửa.
Một người phụ nữ trung niên quý phái, bộ quần áo màu đen khiến ai nhìn vào cũng nhận ra bà là người có tiền, Lam cũng không phải là ngoại lệ. Cô hoàn toàn không biết bà ấy là ai, Lam cúi đầu chào.
"Chào bác, bác là?"
Bà Lệ mỉm cười ra vẻ dễ gần, chưa nói gì đã nắm lấy tay cô bé Lam.
"Chào con, bác là mẹ của thằng Long, con không phiền nếu bác vào chứ?"
Lam cảm thấy khá bất ngờ, Trương Long kia đánh cô, hắn ta không hèn hạ tới mức nhờ mẹ mình đến giảng hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-duy-nhat/2706199/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.