Tối đó, mấy người bạn thân của Bác Văn biết tin anh được nghỉ phép liền nhất quyết lôi kéo anh ra ngoài. Đúng 8h tối Bác Văn có mặt ở trước cổng một quán bar, đây cũng là quán bar do bạn thân anh mở. Anh mở máy xem lại số phòng bọn họ gửi rồi theo nhân viên lên phòng bao riêng.
Cánh cửa phòng bao mở ra, bên trong còn có thêm 2 người đàn ông nữa đang nhàn nhã ngồi thưởng thức rượu. Thấy anh đến liền lập tức hứng khởi đứng dậy chào đón
"Ôi mẹ ơi, lâu lắm mới được nhìn thấy người bạn thân yêu này!" Tô Tử Đằng nhanh nhẹn chạy lại bóp má Bác Văn nhưng liền bị anh đấy ra suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
"Đừng phóng đại lên như thế." Anh đút tay vào túi áo khoác, lười nhác đi vào trong tìm chỗ ngồi. Tô Trục Lâm ngồi đó đều xích sang bên cạnh để vị trí center cho anh.
"Chẳng lẽ cậu ta nói sai sao? Trong nhóm duy chỉ có cậu bận rộn, gặp cậu còn khó hơn găp chủ tịch nước đấy!" Tô Trục Lâm khoác vai anh cũng phàn nàn
"Chẳng phải tố chất công việc của tôi với các cậu là khác nhau sao?"
Tô Trục Lâm rót cho anh một ly rượu, Bác Văn tuy rằng hôm nay lái xe tới nhưng nghĩ cũng lâu không gặp họ nên cũng đón nhận mà không từ chối, anh không muốn mọi người mất vui.
"Ngay từ đầu chẳng phải cậu sẽ nối nghiệp sao? Tự dưng đổi sang học viện cảnh sát là có ý gì?"
"Sở thích thôi..."
Anh nói vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-duy-nhat-cua-anh/2558672/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.