Chương trước
Chương sau
Cùng thời điểm, Giản Bảo Đăng cùng gia đình và Hạ Nguyệt Lệ đến thăm người được gọi là ba ruột kia. Anh và em gái Giản Bảo Ngọc đã phải mất một thời gian khá lâu mới thuyết phục được mẹ của họ, mọi người bắt đầu vào trại giam thăm hói.

"10010, có người thân đến."

Một vị lính canh gác đọc số thứ tự của Hạ tổng vang lên, ban đầu ông nghĩ rằng là Hạ Nguyệt Lệ nên ngỏ ý từ chối nhưng khi biết là có tầm ba nữ một nam thì ông liền đoán được mà ra ngoài.

"Ba."

Giọng nói thân thuộc của Hạ Nguyệt Lệ gọi tên ông khi đã lâu mới gặp, nhưng Hạ tổng càng không tin được rằng mẹ và hai đứa con ruột kia lại đến thăm.

"Diệp Tú à."

Mẹ Diệp Tú vẫn chưa thể đối diện với Hạ tổng nên lạnh lùng lên tiếng.

"Ông đừng hiểu lầm, tụi nhỏ muốn tới thăm ông chứ tôi thì không. Chủ yếu là vì Giản tiểu thư suy nghĩ cho tụi nhỏ, còn tôi thì nghe theo cô ấy nên mới miễn cưỡng có mặt thôi./"

"Là .. cô ấy đề xuất à?"

Hạ tổng đặt câu hỏi liên quan đến Giản Tuyết Ngưng nên Hạ Nguyệt Lệ nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.

"Ba, ba sống trong đó vẫn ổn chứ?"

"Không sao, nhờ có thanh tra Aiden thu xếp nên ba được ở một mình mà không bị ai quấy rầy."

Hạ Nguyệt Lệ lo lắng hỏi thăm và khi thấy Hạ tổng hồi đáp không sao nên cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ba. Con và Bảo Đăng .. đã bên nhau rồi, mong ba chúc phúc cho tụi con nhé./"

Hạ Nguyệt Lệ vui vẻ nắm tay Giản Bảo Đăng cùng nở nụ cười khiến Hạ tổng yên lòng.

"Bên nhau là tốt, phải là bên nhau tới già đó."

"Vâng."

Sau một hồi thăm nom, thì lính canh thông báo chỉ còn lại vài phút nên Hạ tổng chợt nhớ đến một việc. Ông ghi ra một tờ giấy và nhờ Giản Bảo Đăng đưa cho Giản Tuyết Ngưng, kèm theo lời dặn dò.

"Cái này, con đưa cho Giản tiểu thư giúp ba. Cô ấy là một người thông minh, khi nhận được sẽ hiều ngay."

"Tôi biết rồi, vậy ông chú ý sức khỏe. Lúc nào rảnh chúng tôi sẽ lại tới./"



Giản Bảo Đăng cố gắng mở lời với Hạ tổng, tuy chưa nhiều nhưng bản thân ông đã rất vui khi cả nhà cùng đến.

"Ba đưa anh cái gì thế?"

Hạ Nguyệt Lệ bắt đầu trỗi lên tính tò mò mà thì thầm với Giản Bảo Đăng.

"Anh không rõ, ông ấy chỉ nói đưa cho Tiểu Ngưng thôi nên anh không tiện mở xem."

"Ổ."

Nếu là liên quan đến Giản Tuyết Ngưng thì Hạ Nguyệt Lệ cũng không tiện hỏi thêm, sau đó cùng mọi người lên xe về nhà với tâm trạng vui hơn phần nào. Mặt khác, khuôn mặt của Giản Trữ Luân khi nghe xong kế hoạch liền không mấy hài lòng..

"Không được, anh không đồng ý kế hoạch này."

"Trữ Luân."

Một bên là Giản Trữ Luân biểu quyết phản đối, một bên là Giản Tuyết Ngưng ra sức thuyết phục.

"Tiểu Ngưng, nếu như phải dùng mạng sống của em mà đổi lại bình yên cho gia tộc thì anh không thể đồng ý.

Chúng ta có thể nghĩ cách khác, một mình em không được thì cộng thêm anh hoặc Nhất Hoằng là được không phải sao?"

"Còn chưa bắt đầu kế hoạch mà anh cho rằng em sẽ chết à?

Giản Tuyết Ngưng vẫn giữ nét điểm tĩnh mà bàn bạc với Giản Trữ Luân.

"Tiều Ngưng ..."

"Trữ Luân, kế hoạch này tuy có phần mạo hiểm nhưng lại có thể một phát vào điểm yếu của chúng. Năng lực của em ra sao, anh còn chưa rõ à? Hiếm có mấy ai mà làm được gì em, cho nên anh không cần quá lo đâu."

Giản Tuyết Ngưng tỏ ra bình thường nhất đề Giản Trữ Luân có thể yên tâm mà đồng ý.

"Em chắc chắn bản thân sẽ bình an quay về không?... Em hứa đi hoặc thể cũng được, chỉ cần thất hứa thì anh nhất định sẽ giận em cả đời đó./"

"Chắc chắn, đã bao giờ em cho anh thấy thất vọng nào không hả?!"

Giản Trữ Luân miễn cưỡng đồng ý với kế hoạch của Giản Tuyết Ngưng và rời khỏi để chuẩn bị theo yêu cầu của cô, sau khi anh đi thì cô mới nhìn lên bầu trời đang dần trở tối mà thầm nghĩ.

"Không biết tương lai có còn được ngắm bầu trời như thế này được nữa không nhỉ?"



Một kế hoạch được vun đắp sẽ là báo hiệu điểm lành hay điểm xấu vẫn là ẩn số, đối với Giản Tuyết Ngưng có thể tạo bình yên đến cho gia tộc và tập đoàn chính là nghĩa vụ của người đứng đầu như cô.

"Tiều Ngưng."

Mải chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì tiếng gọi của Vương Diệc Thần vang lên.

"Sao lại có mình em ở đây? Không phải nói bàn việc với Luân à?"

"À, tụi em vừa bàn xong. Anh ấy còn về xử lý công việc nên không tiện ở lâu."

Cả hai cùng trở vào nhà ăn tối với ông cố Giản, sau đó mới tiễn Vương Diệc Thần về lại căn hộ của anh. Đúng lúc tiếng chuông điện thoại từ Giản Bảo Đăng reo lên với nội dung hẹn gặp, nên tầm vài phút là anh đã lái xe tới trước cổng nhà chính.

"Có chuyện gì gấp mà không thể đợi qua ngày mai sao?"

Giản Bảo Đăng mở cửa xe xuống và điểm đạm trả lời với Giản Tuyết Ngưng đang đợi sẵn ngay cổng.

"Cũng không hẳn là gấp, chỉ là không muốn để quá lâu thôi."

"Sao thế?"

Giản Bảo Đăng lấy ra tờ giấy nguyên vẹn mà Hạ tổng gửi đưa lại cho Giản Tuyết Ngưng

"Hôm nay, anh cùng mọi người có đến thăm ông ấy. Lúc về, ông ấy có nhờ anh đưa lại cho em mẫu giấy này và nhắn rằng khi em đọc được sẽ hiểu."

Giản Tuyết Ngưng từ từ lật mảnh giấy và đúng là nội dung khiến cô vừa đọc đã hiểu, thay vào đó Giản Bảo Đăng trông thấy cô cau mày liền hỏi han.

"Em không sao chứ? Có phải nội dung có gì đó không?"

Giản Tuyết Ngưng không muốn gây chú ý nên liền trở lại trạng thái bình thường.

"Không có, ông ẩy mang tới nội dung rất hữu ích."

"Vậy à?"

Giản Bảo Đăng hoàn thành nhiệm vụ được giao nên tạm biệt Giản Tuyết Ngưng rồi lái xe tiến đi.

"[Không ngờ, chuyện của Hạ tổng góp một phần của ông ta gây nên. Bây giờ về nước, khả năng cao là dùng hết sức đoạt lấy vị trí cao nhất của gia tộc rồi.]"

Giản Tuyết Ngưng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho thanh tra Aiden hẹn gặp vào ngày mai kèm điều tra thêm vài thông tin khác, còn bản thân thì dặn lòng phải cần thận quan sát hơn với người em của ông cố tên Giản Văn Dũng không đơn giản kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.