Giản Tuyết Ngưng mải đứng xem một lúc thì điện thoại hình ảnh từ Vương Diệc Thần gọi đến, cô vội vàng lau đi vài giọt nước mắt rồi tươi cười nghe máy.
“Anh ghi hình xong rồi hả?”
Dù là qua màn hình nhưng Vương Diệc Thần đã trông thấy đôi mắt của Giản Tuyết Ngưng ửng đỏ.
“Em khóc à? Làm sao thế?"
Vương Diệc Thần nhận thấy rõ ràng liền vô cùng lo lắng, nhưng nhanh chóng được Giản Tuyết Ngưng giải thích.
“Em không sao, chỉ là đi ngang qua một sân vận động và trông thấy các học viên đang trượt băng nên em xúc động một chút ấy mà.”
Vương Diệc Thần làm sao không hiểu trượt băng vẫn luôn là nút thắt trong lòng của Giản Tuyết Ngưng.
“Anh xin lỗi, nếu không phải lần đó vì đến lễ hội âm nhạc của anh thì em đã không ...”
“Anh mà còn tự trách như thế là em khóc thật đấy.”
Giản Tuyết Ngưng lợi dụng chính bản thân mà khuyên ngăn Vương Diệc Thần.
“Em không sao thật, anh đừng cảm thấy có lỗi. Nếu tương lai có cơ hội, em nhất định sẽ trở lại sân băng mà./
loại hiểu
Vương Diệc Thần nhìn người con gái anh yêu qua màn hình điện thoại hiểu chuyện đến nao lòng, anh ham muốn ở bên cạnh Giản Tuyết Ngưng ngay lúc này.“Thần, sao anh im lặng rồi?”
Giản Tuyết Ngưng réo tên cả một buổi thì Vương Diệc Thần mới trở về hiện thực.
“Tiểu Ngưng. Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc mãi về sau, hãy tin vào anh nhé./”
Giản Tuyết Ngưng ngơ ngác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3616188/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.